Hai đệ tử Doanh Châu tiên sơn mặc bạch y, đầu đội ngọc quan đứng trên không trung. Một người trong đó sau khi thông báo với toàn Hàng Ngạc thành thì quay đầu nhìn sư huynh bên cạnh mình,
"Sư huynh, huynh nói xem liệu Chiêu Nhạc sư thúc tổ có ở đây không?"
Vị được gọi là sư huynh nhíu mày,
"Chiêu Nhạc ám sát sơn chủ đã là phản đồ, đệ còn gọi ả là sư thúc tổ!"
Thấy sư đệ cúi đầu không nói, sắc mặt vị sư huynh đó mới hòa hoãn đôi chút, nói:
"Chiêu Nhạc phản đồ đó bị trận pháp đánh trọng thương chắc không chạy xa được đâu, chạy được tới đây đã là cực hạn rồi, cho dù không có ở đây thì những sư huynh khác truy lùng ở chỗ khác chắc chắn cũng sẽ bắt được ả ta."
Đám ác nhân trong Hàng Ngạc thành tuy hung ác thật nhưng cũng chỉ là người phàm mắt thịt, không có người tu tiên, nay gặp vai vị tiên nhân khí thế cao ngạo cũng chẳng ai muốn đối đầu với bọn họ, rất nhiều người còn tỏ ra hiếu kỳ với tiên nhân tới từ Đông Hải nên lũ lượt kéo nhau ra ngoài đường lớn.
Ra ngoài thì ra hết rồi đấy nhưng hầu hết đám ác nhân trong Hàng Ngạc thành cũng chẳng tôn sùng hai vị tiên nhân đạp mây mà đến này bao nhiêu, ngược lại còn đầy hứng thú ngửa cổ nhìn, chỉ chỉ trỏ trỏ nói gì đó.
Hai sư huynh đệ đứng trên không cảm thấy bản thân giống như món đồ để người ta ngắm nghía, trong lòng có cảm giác hơi kỳ quặc. Bọn họ từ Đông Hải đến đây, đi qua rất nhiều thành trấn, hễ phàm nhân nào nhìn thấy họ đều sợ hãi và kính trọng.
Còn đám người này thì ngược lại, nhìn biểu cảm của bọn họ đi, không khác nào đang ngắm khỉ.
Nghĩ thế, sắc mặt vị sư huynh kia trở nên rất khó coi, muốn cho đám phàm phu tục tử không có mắt này nếm chút đau khổ, nên hắn đặc biệt xài thêm chút thủ đoạn gây kinh sợ hay dùng trong lúc truyền âm.
Thế là những người trong Hàng Ngạc thành nghe thấy tiếng của hai vị tiên nhân trên đầu như sấm đánh bên tai, ù ù cả đầu óc.
"Các ngươi có từng trông thấy một nữ tử áo tím bị thương? Nếu trông thấy mau chóng báo cáo, kẻ dám che giấu không báo hậu quả tự chịu lấy!"
Mọi người chỉ cảm thấy tai ù mắt hoa như có ai đó dùng lực đập lên đầu mình mấy nhát. Đợi khi cảm giác đó trôi qua, rất nhiều kẻ không còn trưng bộ mặt vui cười mà chuyển sang biểu cảm kinh hãi nhìn lên không trung.
Vị sư huynh kia thấy vậy mới hài lòng một chút, nói tiếp:
"Nếu tìm được người bọn ta muốn tìm tất có lợi ích, như thế, có ai biết không?"
Không ai nói gì.
Thập Nhị Nương đứng trên đường, trước khi âm thanh ầm ầm đó vang lên nàng đã giơ tay che kín hai lỗ tai của Kim Bảo.
Cho nên khi đám hán tử lực lưỡng đều bị âm thanh đó gây nhiễu loạn đầu óc thì Kim Bảo chả cảm thấy gì hết, cậu ta ngó trái ngó phải xem tình hình rồi lặng lẽ ôm chặt chân Thập Nhị Nương hơn nữa.
Những người trong thành bốn mắt nhìn nhau, đồng loạt im lặng, Hàng Ngạc thành không giống những tòa thành khác, đa số người trong thành đều là ác bá lấy mạng người nên rất khó bị mấy câu nhẹ nhàng như vậy làm lay động.
Huống chi, hai vị tiên nhân cao cao tại thượng trên kia cả người toàn thái độ cao ngạo, coi thường mọi người rõ ràng, chẳng biết có đáng tin hay không.
Thập Nhị Nương cũng không lên tiếng, nàng nhìn hai đệ tử Doanh Châu tiên sơn này xem xét coi có quen biết bọn họ không, cuối cùng xác định mình chưa từng gặp, thầm nghĩ chắc là tân đệ tử trong khoảng năm mươi năm nay.
Nhìn y phục và phụ kiện chắc là đệ tử đời thứ bốn trăm ba mươi, tính ra là đồ đệ của đồ đệ của đồ đệ nàng, chỉ không biết rốt cuộc là đệ tử của Chấp Đình hay của Tắc Dung và Tắc Tồn.
Đệ tử bây giờ còn ngạo mạn hơn nàng hồi đó nữa, với tính cách của Chấp Đình có lẽ không dạy ra loại đệ tử thế này. Nói là đệ tử của đôi huynh đệ Tắc Dung và Tắc Tồn kia thì còn hợp lý.
Hai đệ tử không biết tên này, nếu dựa theo thân phận thì cũng thuộc hàng có bối phận cao ở Doanh Châu tiên sơn hiện nay, vậy mà lại ra ngoài đuổi bắt Chiêu Nhạc có thể thấy đợt này Chiêu Nhạc khiến vị đại sư huynh kia của nàng phiền não thật rồi.
Hay nói cách khác, mình mà bỏ mặc nó thì đứa bé Chiêu Nhạc này bị bắt về chỉ có nước lành ít dữ nhiều.
Thập Nhị Nương thở dài trong lòng, cái này chính là người ngồi không trong nhà mà họa thì trên trời rơi xuống, chả hiểu sao nàng lại vướng vào chuyện này rồi. Nàng chạy tới nơi hẻo lánh chẳng phải để trốn tránh những chuyện ngày trước sao?
Nhưng bây giờ, giống như mọi thứ đã được định đoạt trong âm thầm, khiến người ta khó yên lòng.
"Ở đây không ai biết sao?" Vị sư huynh biểu cảm lạnh lùng lên tiếng, thấy không ai trả lời bèn nói tiếp:
"Nếu đã vậy, tất cả nữ tử trong thành bước ra để hai người chúng ta kiểm tra."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!