Chương 19: (Vô Đề)

"Đây là đan Khư Hà dùng để làm đẹp, ba ngày một viên, dùng sau ba lần sẽ chữa hết vết sẹo trên mặt." Chiêu Nhạc đưa lọ thuốc cho Thập Nhị Nương.

Giơ tay nhận lấy, ánh mắt Thập Nhị Nương chậm rãi lướt qua Chiêu Nhạc nhìn nam nhân đang đứng bên ngoài. Chiêu Nhạc nói đi lấy đan dược cho nàng, biến mất hai ngày trời, lúc về còn dẫn theo tên này, nghe nói tên hắn là Thẩm Thanh Kha, một tên công tử mặt trắng nhìn còn non choẹt.

Mặt thì cũng tạm được đấy, tu vi hơi thấp một xíu, có điều tốc độ tu luyện của đan sư xưa nay vẫn chậm hơn tu sĩ bình thường, Thẩm Thanh Kha này nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn Chiêu Nhạc nên tốc độ tu hành này miễn cưỡng có thể chấp nhận.

Chắc là vì gương mặt cao ngạo kia của Thẩm Thanh Kha, cộng thêm thái độ lạnh nhạt làm Thập Nhị Nương nhìn ngang nhìn dọc đều thấy không hợp mắt mình. Nhưng mà nàng cũng hiểu, mình thấy hắn ta không vừa mắt là vì giữa Thẩm Thanh Kha và Chiêu Nhạc có gì đó với nhau.

Thập Nhị Nương chừng này tuổi và kinh nghiệm rồi làm sao không nhìn ra chút chuyện cỏn con giữa hai con người này. Cái khác không nói, nhìn thái độ Thẩm Thanh Kha đối xử với Chiêu Nhạc và đối xử với người khác là biết, cho dù đứa mù cũng nhìn ra hai người này có vấn đề.

Điều khiến Thập Nhị Nương ức chế hơn đó là tiểu đồ đệ Chiêu Nhạc ngoài mặt lạnh nhạt nhưng đối xử với Thẩm Thanh Kha cũng hoàn toàn khác.

Thập Nhị Nương rầu rĩ, nói với mình là không có người trong lòng mà? Sao tự dưng bây giờ lòi đâu ra tên nam nhân này vậy? Quả thật không thể xem thường mấy lời đồn trong nhân gian, người ta nói đúng mà không có lửa làm sao có khói.

Mới đầu nàng còn cười thầm đám người nói Chiêu Nhạc có người yêu, kết quả thì sao, hiện thực tát cho nàng mấy phát. Tiểu đồ đệ năm mươi năm không gặp thật sự có người yêu rồi!

Nàng không hiểu nổi, tên Thẩm Thanh Kha này là đan sư ở Thiên Hoa Bách Thảo điện chứ có phải đệ tử Doanh Châu tiên sơn đâu. Lúc trước Chiêu Nhạc nói mình bị quản thúc ở Doanh Châu không thể xuống núi, vậy sao con bé hẹn hò với Thẩm Thanh Kha được?

Ngoài mặt Thập Nhị Nương vẫn rất bình thản, trong lòng thầm chửi ba tên đồ đệ còn đang ở Doanh Châu của mình. Có một tiểu sư muội mà cũng không giữ nổi để nó chạy theo người ta, làm sư huynh kiểu gì vậy!

Chiêu Nhạc mới có bảy chục tuổi… à, mặc dù độ tuổi này với người phàm không được tính là trẻ nữa nhưng mà đối với người tu tiên thì cũng trẻ lắm chứ. Đối với Thập Nhị Nương thì càng là tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, kết quả thì sao? Đây là nữ đệ tử duy nhất trong số năm đồ đệ của nàng đó!

Nghĩ miết vẫn thấy không đúng lắm, ánh mắt Thập Nhị Nương nhìn Thẩm Thanh Kha ngày càng sắc bén.

Chiêu Nhạc phát giác ra, nàng ấy lặng lẽ dịch sang một bước che khuất tầm mắt Thập Nhị Nương. Nhưng khi đối mặt với Thập Nhị Nương chẳng hiểu sao nàng ấy lại giải thích, "Huynh ấy là cháu của Thẩm Trinh Hòa đan sư ở Doanh Châu tiên sơn, thường đến Doanh Châu thăm Thẩm Trinh Hòa đan sư.

Huynh ấy là bạn tốt của ta, chúng ta quen nhau ba mươi năm rồi. Huynh ấy là đan sư rất lợi hại, đan dược ta đưa cho ngươi là do huynh ấy chế tạo đấy, lần này ra ngoài tìm thuốc vừa hay tiện đường nên đồng hành cùng ta."

Thập Nhị Nương còn lâu mới tin, tiện đường gì mà tiện đường, rõ ràng là đặc biệt đi cùng nàng ấy, tưởng nàng không thấy ánh mắt cảnh giác của hắn nhìn nàng và Quỷ hòa thượng lúc mới tới hả! Tên nhãi này chắc chắn cũng không thích nàng, ánh mắt nhìn nàng còn cảnh giác hơn so với Quỷ hòa thượng.

Hừ, dám dùng ánh mắt đáng đánh đó dòm nàng, nếu mà Chiêu Nhạc không ở đây Thập Nhị Nương đã thay đồ khác che mặt lại đập cho hắn một trận xong tính tiếp rồi.

Tên khốn kiếp Thẩm Trinh Hòa, rảnh lắm hả, để cháu mình tới Doanh Châu làm gì vậy?

Còn Chấp Đình nữa, sơn chủ Doanh Châu tiên sơn cái nổi gì, tiểu sư muội để hắn trông coi mà cứ thế để tên nam nhân này lừa đi là sao?

Không khí trong nghĩa trang đầy kỳ quái còn trên Doanh Châu tiên sơn chim hót ríu rít. Chấp Đình đang nói chuyện với Tắc Dung bỗng khựng lại, Tắc Dung lấy làm lạ hỏi: Đại sư huynh?

Chấp Đình cười cười,

"Không sao, bỗng nhiên cảm thấy có ai đó đang nhắc ta."

"Tắc Dung, ta bế quan lần này phải đến thọ yến hai tháng sau mới xuất quan. Sau này mọi thứ đã an bài ổn thỏa, đệ không được khinh xuất, phải đảm bảo không có bất cứ sơ sót nào." Chấp Đình nghiêm túc nói.

"Vâng, Tắc Dung hiểu rồi, đại sư huynh yên tâm."

Tắc Dung cúi đầu đáp, ngữ khí vẫn lạnh lùng bình tĩnh như bình thường.

Chấp Đình quay người đi vào trong sơn động, lúc bước đến cửa động hắn ngoái đầu nhìn Tắc Dung,

"Đừng làm chuyện dư thừa, đệ hiểu không?"

Tắc Dung không dám. 

Dõi theo bóng lưng Chấp Đình biến mất sau cửa động, Tắc Dung rời khỏi đó quay về Nguyệt Phường của mình. Nguyệt Phường là một ngọn núi khác nằm dưới ngọn núi chính ở Doanh Châu tiên sơn, lúc trước ngoại trừ đại đồ đệ Chấp Đình, bốn đồ đệ còn lại của Hề Vi thượng tiên là Tắc Dung, Tắc Tồn, Vi Hành và Chiêu Nhạc đếu ở ngọn núi này.

Bây giờ, Nguyệt Phường chỉ còn lại hai người Tắc Dung và Tắc Tồn.

Tắc Dung ở Nguyệt Phường trên Trạc Vân Phong, đệ đệ sinh đôi của hắn Tắc Tồn ở Tinh Phường trên Trạc Vân Hồ, hai phường này là do Hề Vi thượng tiên đặc biệt chế tạo cho hai người bọn họ. Một cao một thấp, một núi một hồ, nhìn lên không trung là bầu trời đầy sao và trăng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!