"Mịe nó, lần này đi tổn thất nghiêm trọng quá." Thập Nhị Nương vừa bước ra khỏi Quỷ Môn người lảo đảo một cái rồi khuỵu một gối xuống đất.
Sau khi ngưng dùng linh lực mệnh chú bắt bắt phản phệ, nỗi đau âm ỉ thấm vào từng đốt xương, Thập Nhị Nương nhịn đau, móc hồ lô đen ra ném cho Quỷ hòa thượng,
"Nè, tiếp tới là chuyện của ngươi đấy." Nói dứt lời nàng nằm ngửa xuống đất, nhìn tiểu Quỷ Môn đang bị Trấn Phương Kính trấn áp bên kia.
Quỷ hòa thượng đón lấy hồ lô, dẫn sinh hồn ra rồi liếc nhìn Thập Nhị Nương một cái,
"Thập Nhị Nương, ngoài sinh hồn của bọn họ ngươi còn đem thứ gì trong Minh Phủ ra nữa vậy?"
Thập Nhị Nương đang chịu đau, nghe hắn hỏi vậy cũng lười ngồi dậy, hỏi luôn: Cái gì?
Quỷ hòa thượng hạ chú an hồn dẫn những sinh hồn đó trở về thân thể sau đó đi tới bên Thập Nhị Nương, lấy đóa hoa Bỉ Ngạn đỏ mắc trên váy nàng xuống.
Thấy bông hoa đó Thập Nhị Nương thoáng sửng sốt, Đây là…?
Quỷ hòa thượng lắc lắc đóa hoa Bỉ Ngạn đỏ thắm trong tay,
"Hồn người hóa thành."
Biểu cảm của Thập Nhị Nương trở nên vi diệu,
"Ta bất cẩn mang một hồn này ra theo ấy mà, chả lẽ bây giờ bắt ta đưa nó về?"
Nàng liếc Quỷ Môn bên kia, trời sắp sáng rồi nên cửa Quỷ Môn cũng sắp đóng lại hoàn toàn.
"Ta lực bất tòng tâm."
Quỷ hòa thượng lắc lắc đầu:
"Nếu chấp niệm này không phải vì ngươi thì sẽ không vướng vào tà váy của ngươi rồi bị ngươi sẵn tiện mang về dương thế như vậy."
Thập Nhị Nương:
"Vì ta hả? Nói vậy hồn này là của người ta quen biết rồi nhỉ?" Nàng nhịn đau ngồi dậy, nhận lấy cành hoa Bỉ Ngạn. Khoảnh khắc chạm vào tay nàng, đóa hoa bỗng nhiên tan ra hóa thành những đóm sáng nhỏ li ti tỏa sáng yếu ớt như ánh sáng từ đom đóm.
Dưới ánh mặt trời của dương thế chúng lắc lư như sắp tan biến.
"Lúc trước sinh trưởng ở Minh Phủ, muốn tàn lụi phải chờ đến một ngày nào đó chấp niệm tan hết nhưng cơ duyên trùng hợp lại bị Thập Nhị Nương đưa về dương thế, một hồn này sắp tan biến rồi."
Quỷ hòa thượng thấy hơi cảm thán không rõ nguyên do,
"Thập Nhị Nương không biết tàn hồn chấp niệm này là của ai sao?"
Cách một miếng vải, Thập Nhị Nương sờ mệnh chú trên mặt, … Có lẽ biết.
"Quỷ hòa thượng, ngươi có cách nào để tàn hồn này không tan biến không?"
Không biết sực nhớ tới điều gì, ánh mắt Quỷ hòa thượng thoáng ám đạm sau đó lại khôi phục như bình thường nói:
"Phải có pháp khí dung nạp hồn phách thì mới được."
Tầm mắt Thập Nhị Nương dời sang hồ lô đen trong lòng Quỷ hòa thượng,
"Cho ta mượn hồ lô một tí?"
"Thế Thập Nhị Nương phải nói rõ là mượn bao lâu."
"Không lâu đâu ngươi yên tâm đi." Một mặt Thập Nhị Nương ra vẻ cười ha ha, một mặt uy hiếp cướp đoạt đồ người ta mãi tới chừng nào lấy được hồ lô thì thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!