Kết thúc
Nháy mắt trăm năm đã qua, nhóc con Thẩm Vô Cô năm nào đã trưởng thành, có thể gánh vác đại sự rồi. Y có thiên phú ở mảng luyện đan nhưng không thích theo cha học luyện đan làm Thẩm Thanh Kha tức muốn xì khói.
May thay muội muội của Thẩm Vô Cô thích luyện đan, phần nào an ủi cõi lòng người cha già này. Năm xưa Thẩm Vô Cô giận chuyện cha mẹ muốn sinh thêm một đứa mà bỏ nhà ra đi, sau này muội muội ra đời, y lại quay về làm ca ca tốt, cực kỳ yêu thương muội muội.
Những năm qua, có ai trên Doanh Châu tiên sơn không biết tiểu bá vương rất thương muội muội, bảo vệ ghê gớm lắm.
Kim Ngọc thay thế sư huynh sư tỷ trở thành sơn chủ tân nhiệm của Doanh Châu tiên sơn, được xưng tụng là Kim Ngọc thượng tiên, có kẻ còn âm thầm gọi y là Hạm Hoa thượng tiên bởi vì cái tính phong nhã của y, thấy nhà nào trồng linh hoa đẹp một tí là muốn ngắt.
Thật đúng là theo Thập Nhị Nương lúc trước nên bị lây nhiễm tính nết đây mà.
Tắc Tồn cuối cùng cũng có thể bỏ hết sự vụ của Doanh Châu sang bên, thoải mái hưởng thụ cuộc sống. Tu sĩ rất hiếm người dung mạo trở nên già đi, dung nhan của y cũng chẳng có thay đổi là bao, bên hai mép tóc mai xuất hiện thêm mấy sợi bạc mà thôi.
Y chuẩn bị hành lý định rời Doanh Châu tiên sơn đi vân du tứ phương, trước khi đi y vào Tử Tịch thăm ca ca Tắc Dung, hai huynh đệ nói chuyện cả đêm, uống rất nhiều rượu. Ngày hôm sau, khi Tắc Tồn chuẩn bị xuống núi thì có chuyện xảy ra.
Một hòa thượng của Thượng Vân Tự tìm đến Doanh Châu tiên sơn, bối phận người này không hề thấp. Đương nhiên thứ quan trọng là hòa thượng này còn mang theo một thứ. Y mang đến một người đang ngủ say.
Nhìn thấy người đang nhắm mắt say ngủ đó, Kim Ngọc thượng tiên ngớ ra hồi lâu mới la lên, Thập Nhị Nương!
Tắc Tồn cũng ngây ngốc một hồi mới chạy qua, thử thăm dò hơi thở, phát hiện vẫn còn sống. Mắt y đỏ hoe, môi nở nụ cười.
Chiêu Nhạc cũng dẫn phu quân và con trai chạy tới.
Nàng ấy hiện tại rất có uy thế, còn vững vàng hơn cả sư huynh. Nàng ấy nghe tin thì vội vàng chạy tới, khoảnh khắc nhìn thấy người, nước mắt lập tức tuôn rơi, gọi:
"Sư phụ, người về rồi."
Sau khi kích động, bọn họ phát hiện Liên Hề Vi trông như đang ngủ nhưng không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Hòa thượng kia giải thích:
"Thân thể nàng ấy dùng một cách đặc biệt tạo ra, hồn phách cũng ngưng tụ rất lâu mới khôi phục hoàn toàn, bây giờ chưa thể tỉnh lại, có thể phải đợi thêm một khoảng thời gian. Vả lại, sau khi tỉnh lại, nàng ấy có khả năng sẽ quên hết chuyện xưa, tu vi cũng phải tu lại từ đầu."
Kim Ngọc ngồi bên mép giường,
"Không sao, chỉ cần Thập Nhị Nương còn sống là được."
Hòa thượng kia đi rồi, mấy người vây quanh giường, mỗi người mỗi suy nghĩ. Kim Ngọc bỗng nói:
"Nguyện vọng của ta cuối cùng cũng có cơ hội thành hiện thực rồi."
Tắc Tồn: Nguyện vọng gì?
Chiêu Nhạc cũng nhìn y.
Kim Ngọc nghiêm túc nói:
"Dưỡng lão cho Thập Nhị Nương. Trước kia ta đồng ý với người rồi, sau này sẽ hiếu thuận với người y như mẹ ruột ta."
Tắc Tồn, Chiêu Nhạc: …
Chuyện của Liên Hề Vi rất ít người biết, Tắc Tồn không đi vân du nữa, Chiêu Nhạc cũng ở lại, mấy người thay phiên nhau chăm sóc sư phụ. Ngày nàng mở mắt ra là Tắc Tồn túc trực bên cạnh.
Một giây trước Tắc Tồn còn nói với sư phụ đang hôn mê:
"Chờ sư phụ tỉnh rồi, Tắc Tồn không cầu mong gì cả, chỉ mong yên phận ở cạnh làm đồ đệ hiếu thảo của sư phụ." Mới nói xong, người nằm trên giường mở mắt ra.
Tắc Tồn chưa kịp vui mừng thì sư phụ quay sang, gọi y: Mẹ?
Tắc Tồn: … Đầu gối y mềm nhũn quỳ xuống đất, cảm giác bị người ta đấm mấy trăm cái, bị nội thương, máu nghẽn trong lồng ngực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!