Xá lợi
Trụ trì đức cao vọng trọng của Thượng Vân Tự là một đứa con nít.
Vị khách áo choàng không ngờ tới, đứng đờ ra một lát sau đó mới đi tới hành lễ với trụ trị mang hình hài đứa bé đó.
Đứa bé trông khoảng ba bốn tuổi, gương mặt non nớt đáng yêu, một cái đầu bóng loáng, mặc tăng bào, do chiếc áo quá rộng nên mặc vào trông giống như đang cuộn cái chăn.
Nhưng mà, y có một đôi mắt không thuộc về con nít. Đôi mắt trong trẻo, từ bi, bao dung mọi thứ và tĩnh lặng sau phong ba. Một đôi mắt thuộc về bậc trưởng bối, khi nhìn vào đôi mắt ấy không một ai cho rằng người ngồi đây thật sự là đứa con nít.
Vị khách áo choàng không nói năng gì, trụ trì lên tiếng trước, y chìa tay ra, giọng như còn chưa dứt sữa: "Nhóc con, qua đây ta xem nào."
Vị khách áo choàng: "…"
Hòa thượng dẫn đường đã ra về, giữa thiền phòng rộng lớn chỉ còn hai người họ. Vị khách áo choàng lưỡng lự giây lát rồi ngồi xuống đệm hương bồ đối diện trụ trì.
"Chắc ngươi rất khó hiểu vì sao ta muốn gặp ngươi." Trụ trì nói.
Vị khách áo choàng gật đầu: "Đúng là rất tò mò, đáng lẽ ra vãn bối không có duyên gì với Thượng Vân Tự mới phải." Nhưng thái độ của vị trụ trì này có gì đó lạ lạ.
Trụ trì vỗ vỗ lên tay hắn, giải thích: "Ngươi không có duyên với Thượng Vân Tự nhưng có duyên với ta."
Không đợi vị khách áo choàng lên tiếng hỏi, y nói tiếp: "Sơn chủ Bồng Lai tiên sơn Vi Lam thượng tiên Ngu Tiêu là cháu trai ta."
Vị khách áo choàng: "…"
Tính từ quan hệ huyết thống thì Vi Lam thượng tiên của Bồng Lai tiên sơn là tổ phụ của hắn, còn vị trụ trì này là tổ phụ của tổ phụ hắn.
Vị khách áo choàng im lặng một lúc, gọi: "… Cao tổ phụ?"
Trụ trì mỉm cười từ bi, nắm tay hắn hỏi: "Không biết con có bằng lòng để ta đặt cho con một cái tên?"
Vị khách áo choàng đối mặt với y, lòng phức tạp khó nói nên lời. Cao tổ phụ tự dưng xuất hiện này hình như hiểu thấu tất cả. Trụ trì cứ mỉm cười nhìn hắn đến khi hắn gật đầu, y nói: "Tên Chuyết Chân, con có thích không?"
Vị khách áo choàng bái lạy, "Chuyết Chân cảm tạ cao tổ phụ."
Trụ trì vỗ vỗ tay hắn an ủi: "Tốt, sau này con sẽ là đệ tử Thượng Vân Tự, đợi lát nữa ta sẽ đích thân cạo đầu cho con."
Vị khách áo choàng: "Khoan đã, cạo đầu?"
Trụ trì: "Đúng rồi."
Vị khách áo choàng: "Chuyết Chân không có ý định muốn xuất gia, nếu cao tổ phụ dặn dò xong rồi thì Chuyết Chân đi đây." Hắn đang chuẩn bị đứng lên thì trụ trì kéo áo hắn lại, "Được rồi, cao tổ phụ đùa với con thôi mà."
Hai người lại ngồi về chỗ, trụ trì lấy một đĩa hạt thông ra hỏi hắn: "Hạt thông này ngon lắm con ăn không?"
"Răng ta không tốt, không ăn được thứ này." Trụ trì chồng cằm, chậm rì rì như người già nói.
Nói thật, vị khách áo choàng Chuyết Chân vẫn chưa chấp nhận hoàn toàn sự thật này. Người thân ruột thịt đối với hắn chẳng có ý nghĩa gì cả, bởi vì từ khi hắn ra đời đã mất hết người thân, bây giờ bỗng nhiên xuất hiện một cao tổ phụ, còn hắn như trở về thời bé, cảm giác thật kỳ lạ.
Trước kia hắn rất giỏi nói chuyện tâm tình với người ta, dù sao cũng là đại sư huynh mà, không chỉ phải giúp đỡ sư phụ còn phải dạy dỗ các sư huynh muội, không hoạt ngôn thì sao mà được. Nhưng mấy năm qua độc hành quen rồi, trầm mặc cũng nhiều, bấy giờ gặp cao tổ phụ không biết nên nói cái gì.
May là trụ trì nói nhiều nên không khí mới không rơi vào ngượng ngùng.
Trụ trì quan tâm tình hình sức khỏe của hắn, hỏi: "Tuổi tác không nhỏ nữa, có ý định thành gia lập thất gì chưa? Phiêu bạt khắp nơi mãi vậy cũng không tốt, phải tìm một chỗ và công việc ổn định mới được."
Chuyết Chân vừa cắn hạt thông vừa nghe cao tổ phụ nói, nghĩ thầm, rốt cuộc ta tới đây để làm cái gì?
Hắn bỏ nắm hạt thông xuống, ngồi ngay ngắn, "Cao tổ phụ, người có biết những việc trước kia con làm không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!