Thượng Vân Tự
Thân phận hiển hách, dung mạo xuất chúng, tư chất hơn người, sở hữu một trong ba điều này thôi đã đủ khiến người người ghen ghét, mà Liên Hề Vi may mắn có cả ba thứ nên từ khi được phụ thân cho phép xuống núi rèn luyện đã có nhiều người chạy theo đuôi.
Người càng vui vẻ dâng tặng trái tim của mình cho người khác càng khiến người ta khó lòng chấp nhận. Liên Hề Vi không chấp nhận nổi tình cảm của những nam tử nữ tử mà mình không hề quen biết đó. Nàng thà gặp những tu sĩ không ưa mình, như thế có thể đánh với người ta một trận, nhưng nếu đối phương không có ác ý cũng không quá đáng, nàng không nỡ động thủ, đành phải bị động chạy trốn. Thế nên khi tu vi còn chưa đạt đến đỉnh cao đã bị người người đuổi theo, trốn tránh khắp nơi, rất là đáng thương.
Mỗi lần về Doanh Châu tiên sơn nàng sẽ kể mình đã đi những đâu với đồ đệ, làm ra vẻ mình đến những nơi đó đều vì kế hoạch đã định của bản thân, nhưng thật ra phần lớn không phải nàng muốn đi mà là tránh người nên mới chạy đến đó.
Lần đó cũng vậy, nàng cứu một cô nương gặp nguy hiểm ở mật động Ngọc Nguyên Quan gần đó, cô nương kia bị thương nên nàng không đành lòng bỏ cô nương nhà người ta một mình, bèn dẫn cô ta theo, như thế cũng tiện chăm sóc. Nhưng ai mà dè, mấy hôm sau, dẫn cô nương nọ ra khỏi nơi nguy hiểm rồi, định từ biệt tại đó thì cô nương ta nhất quyết giữ nàng lại, sau cùng thấy nàng không chịu, ả bèn lộ ra gương mặt hung ác. Hóa ra ả sinh sống ở mật động đó, còn là tà tu tu luyện độc thuật.
Ả ta muốn giữ Liên Hề Vi lại để nuôi dưỡng nguyên liệu chế tạo độc vật, nhưng ở cạnh nhau mấy ngày ả ta yêu thích nàng, đổi ý muốn nàng ở lại bên cạnh mình mãi mãi. Ban đầu Liên Hề Vi đã không đồng ý, bây giờ thấy nàng ta lộ ra bộ mặt thật thì còn lâu mới đồng ý, thế là rút kiếm chiến đấu. Cuối cùng hai người đánh nhau lưỡng bại câu thương, nàng đành phải rút lui, vừa chạy vừa trốn tránh ả ta.
Sau đó, nàng chạy đến đỉnh núi mà lão hòa thượng đang tu hành.
Giống như lão hòa thượng nói, lần đầu tiên đỉnh núi yên tĩnh của ông ấy náo nhiệt như thế, ngoài Liên Hề Vi trốn nợ đào hoa còn hai tên một chạy một đuổi, tên đuổi theo cao to lực lưỡng, mặt hung thần ác sát, còn người bị đuổi y phục rách nát, nước mắt nước mũi tèm nhem. Khi đó, Liên Hề Vi đã bị trọng thương nhưng nàng không chịu đứng nhìn mà nhảy ra giúp đỡ, đập cho tên đuổi theo một trận rồi ném xuống núi.
Tên còn lại chẳng hề cảm kích nàng, sợ đến tè ra quần như gặp ma không bằng, sau đó cũng tự lăn xuống núi.
Liên Hề Vi cầm kiếm đứng trên đỉnh núi, tưởng rằng chỉ còn một mình mình, không ngờ bỗng nghe có người lên tiếng.
"Tiểu cô nương."
Liên Hề Vi quay đầu, nhìn thấy một lão hòa thượng đầu trọc ngồi dưới bóng mát bụi cây. Ông ấy cười híp mắt nhìn nàng, trông chẳng giống người tốt tí nào.
"Này tiểu cô nương, ngươi quen hai tên vừa rồi không?"
"Không quen." Liên Hề Vi lau vết máu trên tay, máu này không phải của bọn họ mà là của nàng, vết thương đã bắt đầu rách miệng.
"Không quen vậy tại sao ngươi lại giúp một tên trong đó?" Lão hòa thượng hỏi.
Liên Hề Vi đáp như lẽ đương nhiên: "Vì cái thiện và chính nghĩa."
Nàng vừa dứt câu, lão hòa thượng kia bật cười như bị giựt trúng dây nào, sau đó cười bò la bò lết, cả ngọn núi nghe văng vẳng tiếng cười của ông ấy.
Nếu tình huống này xảy ra ở vài năm sau đó, có lẽ Liên Hề Vi sẽ chẳng có phản ứng gì, nhưng lúc bấy giờ nàng vẫn còn trẻ, bị người ta cười thì nổi giận, mặt lạnh lùng nói: "Ngươi cười nhạo ta, có dám đánh với ta một trận không?"
"Được thôi." Lão hòa thượng bẻ một nhánh cây gần đó, chỉ về phía Liên Hề Vi: "Tới nào."
Liên Hề Vi tức đỏ cả mặt, nàng nổi giận đùng đùng nhấc kiếm xông lên, một chiêu sau đã bị lão hòa thượng đánh bay ra xa.
Nghe lão hòa thượng kể lại chuyện này, vị khách áo choàng nghĩ với tính cách của sư phụ nhà mình liệu năm đó nàng có vẻ mặt gì, nhất thời không kiềm nén được muốn bật cười. Nhưng vừa nhếch môi, hắn sực nhớ sư phụ đã mất rồi, cho nên tất cả niềm vui phút chót bỗng biến thành đau đớn vạn phần đè nặng đôi vai.
Hắn không muốn như vậy nhưng từ nhỏ bất kể là chuyện gì cũng luôn nghĩ đến những điều đau thương, không có cách nào nghĩ về những điều tốt đẹp. May là hắn biết che giấu cảm xúc, không ảnh hưởng đến tâm trạng của người khác. Hắn hỏi lão hòa thượng: "Sau đó thì sao, sư phụ thế nào?"
Lão hòa thượng cười khì khì: "Còn sao nữa, người trẻ mà có ai chịu thua đâu."
Lúc đó Liên Hề Vi bị trọng thương, không còn cách nào phải dưỡng thương tại chỗ sau đó lại khiêu chiến lão hòa thượng. Kết quả thì vẫn là thua.
"Ai biết đâu, đánh thế nào cũng không lại ta, thế là không đánh nữa, rầu rĩ không vui nói lần sau đánh tiếp." Lão hòa thượng lắc lư đầu mình, "Trước khi đi ta có bói cho cô ấy một quẻ…"
Nói giữa chừng thì vị khách áo choàng bỗng ngắt ngang, cười hỏi: "Khi đó sư phụ có trả tiền không?"
Lão hòa thượng không để tâm chuyện bị ngắt lời, đáp: "Trả rồi, không trả mà rời khỏi đây được à? Ngoài tiền coi một quẻ còn tính luôn tiền ta tỉ thí chỉ điểm cho mấy lần trước đó nữa. Ờ đúng rồi, bây giờ ta nói với ngươi mấy thứ này cũng phải trả phí đó nha."
Vị khách áo choàng không phải người kỳ kèo, cũng đâu phải hắn không có tiền. Nhưng hắn cảm thấy kỳ lạ, vị tiền bối này chỉ ở đây tu hành thì cần tiền để làm gì?
Lão hòa thượng như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nói: "Cho dù không có chỗ để tiêu nhưng thích tiền thì có gì sai?"
Vị khách áo choàng: "À, không có gì sai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!