Chương 9: (Vô Đề)

Cuối cùng, tôi giả vờ như không có chuyện gì mà quay lại căn phòng trọ.

"Cháu đi đâu vậy?"

Khi về đến nơi, dì Trương đã ở nhà từ lâu.

Trên gương mặt dì lộ rõ vẻ mệt mỏi, giọng chất vấn có phần gay gắt.

Chưa kịp để tôi trả lời, dì đã tự nhận ra điều gì đó.

Dì Trương thoáng hiện vẻ áy náy, sau đó hạ giọng xin lỗi: "Xin lỗi nhé, dì chỉ là hơi lo cho cháu thôi. Dù sao khu này trị an cũng không tốt, một cô gái trẻ như cháu về muộn thế này đúng là không an toàn."

"Cháu đi tặng quà sinh nhật cho Nhã Nhã, Chung Tử Mặc đưa cháu về."

Tôi cố tỏ vẻ như không có chuyện gì, còn khẽ than thở: "Có điều mẹ của Nhã Nhã hơi quá đáng, đến tặng quà mà cũng không cho gặp cậu ấy."

"Dì Trương, dì nói xem sao khoảng cách giữa các bà mẹ lại lớn như vậy chứ?"

"Cháu thấy mẹ của Nhã Nhã dữ quá, đâu có giống dì, nhìn là biết dì là một người mẹ rất tốt rồi!"

Dì Trương sững người, hơi lúng túng xoa tay.

Đối phương cười gượng: "Dù sao thì mỗi người mỗi khác mà…"

"Cũng đúng," tôi gật đầu, ra vẻ đang suy ngẫm, "giữa các cô con gái cũng sẽ khác nhau."

"Ví dụ như con gái của dì chắc chắn là người rất tốt, không giống loại như cháu, sinh ra chỉ để chọc giận mẹ mình thôi."

Dì Trương hé miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.

Dì chỉ nhẹ giọng bảo tôi: "Dì thấy cháu rất tốt rồi mà."

"Cháu cũng tin là sau này mình sẽ trở thành một người rất tốt."

Tôi nhe răng cười thật tươi.

Nhưng khoé mắt cũng bắt đầu nóng ran, cay xè.

—Sau này tôi nhất định sẽ trở thành một người rất, rất tốt. 

Tôi và Tống Nhã trông rất giống nhau.

Kiếp trước khi còn đi theo Phương Hướng Nam, ít nhiều tôi cũng hiểu được sở thích của ông ta.

Còn với ông ta, muốn điều tra tôi lại vô cùng đơn giản.

Một cô gái được một bà già bán khoai lang nướng nhặt về nuôi.

Không có bối cảnh, chẳng có bản lĩnh, cả ngày chỉ lẫn lộn với đám lưu manh đầu đường xó chợ.

Nhưng lại hám hư vinh, việc thường làm nhất là tìm mọi cách lấy lòng mấy đứa con nhà giàu như Tống Nhã và Chung Tử Mặc.

Bán khoai chẳng kiếm được bao nhiêu, nhưng cô ta vẫn chắt bóp từng đồng để lén điều tra hành tung của Phương Hướng Nam, sau đó còn tự cho mình thông minh mà sắp đặt ra mấy "cuộc gặp tình cờ".

—Loại con gái như vậy là dễ nắm trong tay nhất.

Cho nên khi Phương Hướng Nam mở to mắt chứng kiến tôi đ.â. m con d.a. o gấp vào người, ánh mắt tràn ngập không thể tin nổi kia khiến tôi thấy sung sướng đến tột độ.

"Loại người như ông nên xuống địa ngục."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!