Chương 8: (Vô Đề)

Tôi thay đổi hướng đi.

Bắt đầu không ngừng tìm cách se duyên cho Tống Nhã và Chung Tử Mặc.

Giống như cái cớ mà tôi viện ra—bởi vì con đường tình yêu giữa Tống Nhã và Chung Tử Mặc quá gian truân, nên cần tôi đến làm người hộ tống, bảo vệ họ.

Về việc này, Tống Nhã chỉ biết dở khóc dở cười.

Tôi cũng nhân lúc có cả hai người, thỉnh thoảng nhắc đến những điểm kỳ lạ ở người cha dượng của Tống Nhã.

Nhưng Tống Nhã—người luôn đối xử rất tốt với tôi—lần đầu tiên tỏ thái độ lạnh nhạt.

"Tiểu Nam, cha dượng của tôi đối với hai mẹ con tôi đều rất tốt." Bà ấy liếc nhìn tôi như ra hiệu cảnh cáo, giọng nói có chút khó chịu:

"Tôi không cho phép cậu vu khống ông ấy như vậy."

Thực ra, tôi chỉ lỡ nói một câu rằng mình thấy gã khốn đó hình như rất thích tiếp xúc với mấy cô gái trẻ.

Tôi biết Tống Nhã đang giận.

Thấy bà không muốn nghe thêm, tôi đành im lặng.

Nhưng tôi chú ý thấy Chung Tử Mặc bỗng lộ ra vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì.

Đôi khi, đàn ông lại càng hiểu rõ tâm lý của đàn ông hơn.

Cho dù bây giờ Chung Tử Mặc vẫn chỉ là một cậu thiếu niên.

Tôi thu lại vẻ mặt, không nói gì thêm.

Chỉ còn nửa tháng nữa là đến sinh nhật của Tống Nhã.

Tôi bắt đầu rời nhà từ rất sớm, về rất muộn.

Từ khi còn nhỏ, tôi đã hiểu một điều: con người không bao giờ nên đặt hết hy vọng vào người khác.

Thế nên tôi luôn mang theo d.a. o gấp và bình xịt hơi cay. 

Hơn nữa còn nhờ người dạy cho mình những chiêu phòng vệ và phản công cơ bản.

Có lẽ tôi có chút năng khiếu với võ thuật, những động tác mà người khác phải luyện hàng trăm lần, tôi chỉ học vài lần là đã thuần thục.

Tôi còn thuê người theo dõi Phương Hướng Nam, cố tình tạo ra những lần tình cờ gặp gỡ ở nơi ông ta xuất hiện.

Tôi luôn để lại cho mình một con đường lui.

Nhưng trong suốt quá trình đó, tôi đều vô thức tránh né dì Trương.

Đôi khi, lúc ăn cơm, dì sẽ hỏi tôi dạo này bận gì, tôi chỉ bịa đại một lý do để né tránh.

Một hai lần thì còn hỏi, sau đó dì cũng không gặng thêm nữa.

"À đúng rồi dì Trương, dì có cần cháu giúp tìm con gái giúp không?"

Tôi gắp một đũa thức ăn vào bát dì, mỉm cười nói:

"Dạo này cháu quen được vài người, biết đâu có thể giúp được."

Không cần đâu. Ánh mắt dì Trương có chút lảng tránh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!