"Con…"
Sau khi nghe tôi nói thật, Tống Nhã không hề tỏ ra kinh ngạc.
Bà ấy chỉ thở dài, rồi vỗ nhẹ vai tôi:
"Con gái ngoan, gọi mẹ đi nào."
Phản ứng này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi.
Tôi há miệng, hơi do dự muốn gọi một tiếng "mẹ".
Thế nhưng Tống Nhã đã không thương tiếc mà ngắt lời.
Bà ấy cười đến cong cả lưng, còn đưa tay định sờ trán tôi.
"Không sốt mà, sao lại nói mê sảng vậy?" Tống Nhã nhịn cười, "Tiểu Nam, chẳng lẽ cô thật sự bị mấy người kia tẩy não rồi à?"
Ngay giây tiếp theo, đối phương lại nghiêm mặt:
"Nếu cô nói vậy, e là dì Trương sẽ đau lòng lắm đấy. Cực khổ nuôi con khôn lớn, vậy mà giữa ban ngày ban mặt con lại đi nói mấy lời vớ vẩn như thế."
Dì Trương?
Tôi sững người. Đến lúc này mới nhận ra—mọi người đều tưởng dì Trương là mẹ ruột của tôi.
"Dì ấy…"
Tôi định phản bác, nói rằng không phải.
Nhưng trong thẳm sâu nội tâm lại có một giọng nói khác ngăn lại.
Tôi không biết đó là gì.
Chính sự do dự ấy lại càng khiến Tống Nhã khẳng định tôi chỉ đang nói linh tinh.
"Sau này đừng lấy chuyện này ra đùa nữa nhé," bà ấy dặn dò tôi, giọng nửa thật nửa đùa, "Nếu không, tôi sẽ mách dì Trương đấy."
Tôi im lặng.
Ngày hôm đó, trên đường cùng dì Trương thu dọn hàng quay về căn phòng trọ cũ nát, tôi lần đầu hỏi về con gái của dì.
"Con gái dì?"
Dì Trương hơi sững người: "Sao tự nhiên lại hỏi chuyện đó?"
"Chỉ là chợt nhớ ra nên muốn hỏi thôi ạ."
Tôi cười gượng, vội vàng giải thích: "Nếu điều này khiến dì buồn, thì dì cứ xem nhưcháu chưa từng hỏi gì nhé."
"Không sao cả."
Dì Trương lắc đầu, lần đầu tiên chủ động kể với tôi về con gái.
Trong lời kể của dì, đó là một cô bé vô cùng ngoan ngoãn, giỏi giang, rất biết nghe lời.
Tình cảm giữa hai mẹ con vô cùng khăng khít.
"Vậy tại sao cô ấy lại bỏ nhà đi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!