Tôi không còn nhìn thấy Tống Nhã ở trường nữa.
Nhưng bà ấy lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Tôi trơ mắt nhìn Tống Nhã năm mười sáu tuổi – một cô gái đầy triển vọng, từng bước từng bước biến thành Tống Nhã ba mươi bảy tuổi.
Kết thúc giấc mơ luôn là ánh mắt điên cuồng và căm hận của Tống Nhã.
Bà liên tục chất vấn tôi: "Tại sao không báo cảnh sát?"
Hỏi đến mức tôi cứng họng không nói được lời nào.
Phải rồi, tại sao tôi không báo cảnh sát?
Rõ ràng tôi... đã ch/ết một lần rồi mà.
Tôi cũng không còn theo dì Trương ra cổng trường bán khoai nướng nữa, mà ngày đêm nhốt mình trong căn phòng trọ chật chội.
Dì Trương không nói gì.
Dì chỉ lặng lẽ chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho tôi.
Một ngày nọ, dì nói với tôi: "Cô bé đó sắp chuyển nhà rồi."
Dì khựng lại một chút, cuối cùng chỉ có thể an ủi tôi: "Cháu cứ coi như... chuyện này chưa từng xảy ra đi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục."
"Huống hồ, chuyện này vốn dĩ... đâu phải lỗi của cháu."
Nói xong câu đó, dì Trương lặng lẽ thu dọn rồi ra ngoài bày hàng.
Tôi ngẩn người nhìn cánh cửa đang khép dần, bỗng bật khóc rồi lại bật cười.
Từng chữ từng chữ, lẩm bẩm một mình:
"Làm sao có thể... không phải lỗi của cháu chứ?"
"Đó là mẹ cháu..."
"Đó là mẹ cháu mà!"
——————— Đó là mẹ tôi.
Là người sau khi tôi chết, là người duy nhất — bất chấp tất cả, cũng muốn báo thù thay tôi.
---
Tôi lại ch/ết thêm một lần nữa.
Tôi ch/ết trên đường đi báo cảnh sát cho Tống Nhã.
Bị một chiếc xe đột ngột lao đến đ.â. m ch/ết.
Tôi đã ghi nhớ gương mặt của tài xế hôm đó.
Sau đó, trong ngôi nhà mới của Tống Nhã — tôi lại thấy hắn.
——Giống như kiếp trước, sau khi ch/ết đi, tôi vẫn bị trói buộc bên cạnh Tống Nhã.
Tôi thấy Phương Hướng Nam trò chuyện vui vẻ với gã tài xế, cuối cùng còn đưa cho hắn một khoản tiền lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!