Chương 4: (Vô Đề)

Người phụ nữ kia vẫn đang nói gì đó với Tống Nhã.

Tôi theo phản xạ bước lên một bước, muốn nghe rõ họ đang nói gì.

Sau đó, tôi bắt gặp ánh mắt của Tống Nhã.

Có lẽ bà ấy không hẳn là đang nhìn tôi, mà là cái nhìn vô hồn, lạnh lẽo hướng về khoảng nắng rộng ngoài con hẻm nhỏ—

Rõ ràng chỉ cần bước thêm vài bước nữa là có thể chạm đến ánh sáng ấy.

Ánh mắt ấy đ.â. m vào tim tôi, đau nhói, khiến tôi bối rối đến mức không biết phải làm gì.

Vì vậy tôi chỉ có thể đứng ngây ra nhìn hai người trước mặt, tiếng động bên tai như thuỷ triều rút dần.

Chỉ còn lại nhịp tim của bản thân.

Từng tiếng, từng tiếng, ồn ào đến mức tôi chỉ muốn nó ngừng lại ngay lập tức.

Hoặc là... biến mất vĩnh viễn.

Sau đó, tôi chợt nhớ lại rất nhiều thứ.

Ví dụ như, trong ấn tượng của tôi, Tống Nhã lúc nào cũng nhếch nhác và xám xịt, rõ ràng mới ba mươi bảy tuổi mà lại ăn mặc như thể năm mươi bảy.

Ví dụ như, bà ấy chưa từng cho phép tôi mặc đồ đẹp, đồ dễ thương.

Ví dụ như, bà ấy điên cuồng và cực đoan kiểm soát các mối quan hệ bạn bè của tôi, nhất là khi thấy tôi đi cùng con trai, bà sẽ gào lên như phát điên, bắt người ta cút đi.

Ví dụ như, bà ấy luôn mang theo một con d.a. o làm bếp, chưa bao giờ rời người.

Lại ví dụ như, ngoài Tống Nhã ra, tôi chưa từng gặp bất kỳ người thân nào khác.

Tôi chợt hiểu ra rất nhiều điều.

Toàn thân như bị rút cạn sức lực, tôi cảm thấy lần tái sinh này của mình thực chất chỉ là một trò cười quá đỗi tàn nhẫn.

—Tôi thậm chí, sau này ngay cả lý do để tiếp tục hận Tống Nhã... cũng chẳng còn nữa.

Không biết từ lúc nào, dì Trương đã đứng bên cạnh tôi.

Dì như vội vàng chạy đến, đứng dưới nắng, ánh sáng lấp lánh vắt ngang gương mặt đầy sẹo xấu xí và những giọt mồ hôi li ti trên trán dì.

Dì đứng đó, lặng lẽ nhìn về phía Tống Nhã, trong mắt lóe lên thứ cảm xúc mà tôi không sao hiểu nổi.

Cuối cùng dì gọi tôi: Tiểu Nam, về thôi.

Như bị câu nói ấy đánh thức, tôi theo phản xạ quay người bước nhanh về phía Tống Nhã.

Báo cảnh sát!

—Phải báo cảnh sát!

Ý nghĩ ấy chiếm trọn đầu óc, càng đi càng nhanh.

Tôi không dám nhìn vào mắt Tống Nhã, chỉ dám túm lấy người phụ nữ kia, giọng gấp gáp:

Báo cảnh sát đi!

Cô là ai đấy?! Người phụ nữ theo phản xạ hất tay tôi ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!