Tống Nhã dần dần trở nên thân thiết với tôi.
Mười sáu tuổi, Tống Nhã ở Nam Gia Nhất Trung cũng được xem là khá nổi tiếng.
Tính cách tốt, xinh đẹp, biết ca hát nhảy múa, thành tích học tập xuất sắc…
Tất cả những từ ngữ chẳng thể nào gắn lên người Tống Nhã ba mươi bảy tuổi, lại được thể hiện một cách hoàn hảo ở cô gái Tống Nhã mười sáu tuổi này.
Bà ấy có một loại sức hút kỳ lạ khiến người ta bị thu hút.
Dù đôi khi tôi căm ghét Tống Nhã ba mươi bảy tuổi đến tận xương tủy.
Nhưng tôi hoàn toàn không thể phủ nhận mình rất thích Tống Nhã mười sáu tuổi.
Thậm chí còn cảm thấy mình như đã bước vào một thế giới gương phản chiếu hoàn toàn ngược lại.
——————Vì Tống Nhã ba mươi bảy tuổi cực kỳ căm ghét sinh nhật.
——Còn Tống Nhã mười sáu tuổi lại luôn mong chờ ngày này với sự háo hức rạng rỡ nhất.
Cho đến hôm đó, lần đầu tiên tôi gặp cha của Tống Nhã.
Người được gọi là ông ngoại trên danh nghĩa của tôi, nhưng tôi chưa từng gặp — Phương Hướng Nam.
Tống Nhã chưa bao giờ kể với tôi về bố mẹ của bà ấy, tôi từng nghĩ ông bà ngoại có lẽ đã qua đời từ lâu.
Lần đầu tiên gặp Phương Hướng Nam, chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Ông ta lái một chiếc xe con đến đón Tống Nhã.
Đó là một người đàn ông có dáng vẻ nho nhã, phong độ.
Ánh mắt ông ta nhìn Tống Nhã chứa đầy sự yêu chiều không thể che giấu.
Tống Nhã vui vẻ khoác tay người đàn ông ấy lên xe, dưới ánh nhìn ghen tị của bạn bè xung quanh.
Bà mặc bộ đồ xinh xắn tinh tươm, chiếc móc khóa hình thỏ trắng đung đưa trên chiếc cặp màu hồng mỗi khi nhúc nhích.
Rõ ràng là một khung cảnh đầy yêu thương giữa cha và con, nhưng không hiểu sao, tôi lại thấy bất an đến lạ.
Tôi theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng dù thế nào cũng không đuổi kịp.
Vì vậy tôi mượn cớ muốn tặng quà sinh nhật để xin bạn của Tống Nhã địa chỉ nhà.
Nhưng không ngờ, tôi lại tìm thấy Tống Nhã — bị người ta lãng quên — trong con hẻm nhỏ hẻo lánh cách nhà không xa.
Lúc 17:33, tôi tìm thấy Tống Nhã trong con hẻm.
Tống Nhã mười sáu tuổi ngồi trên mặt đất dơ dáy lộn xộn, quần áo xộc xệch.
Khuôn mặt sưng vù, khóe miệng rỉ máu.
Mùi tanh tưởi buồn nôn trong con hẻm vẫn chưa tan hết.
Tống Nhã ngây dại nhìn chằm chằm xuống một chỗ trên mặt đất, không nhúc nhích.
Chiếc móc khóa thỏ trắng tinh nằm yên trong một vũng nước dơ, bẩn thỉu đến nỗi chẳng nhìn ra được màu gốc.
Khoảnh khắc đó, tôi dường như nhìn thấy hình bóng của Tống Nhã ba mươi bảy tuổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!