Tôi ch/ết vào năm hai mươi tuổi.
Vậy mà giờ lại tái sinh, quay về năm mẹ tôi mười sáu tuổi.
Trên người tôi vẫn là bộ quần áo trước khi ch/ết, ngoài ra chỉ còn vỏn vẹn năm trăm tệ.
Vì không có giấy tờ tùy thân, nên chẳng đi đâu được.
Tôi có chút hối hận vì lúc ấy đã không chạy theo Tống Nhã.
Nhưng nghĩ kỹ lại, dù có đuổi kịp cũng chẳng biết phải nói gì.
Giữa tôi và Tống Nhã ba mươi bảy tuổi chỉ toàn là những cuộc cãi vã không có hồi kết.
Thế nên, tôi chỉ còn cách gãi đầu gãi tai, lúng túng mà nhỏ giọng hỏi bà cụ bán khoai nướng, liệu mình có thể tá túc nhờ nhà bà một thời gian không.
"Cháu có thể trả tiền ạ!"
Tôi vội vàng bổ sung thêm một câu.
Vừa dứt lời, chính tôi lại ngẩn người trước.
Một người từng trải qua chuyện như tôi trước khi ch/ết, đáng lý ra phải cực kỳ đề phòng người lạ mới đúng.
Nhưng có lẽ, đây là người đầu tiên dành cho tôi chút thiện ý;
Hoặc vì tôi đã từng ch/ết một lần, nên có phần không còn thiết tha nữa;
Cũng có thể vì mùi khoai nướng kia khiến tôi nhớ lại thuở bé, Tống Nhã từng nướng khoai cho tôi một lần.
Tống Nhã không thích tôi, nên nấu ăn rất dở.
Thứ duy nhất miễn cưỡng nuốt được là khoai nướng của bà.
Đáng tiếc, tôi chỉ được ăn vài lần hồi còn rất nhỏ, hương vị thế nào đã chẳng còn nhớ rõ, nhưng chắc hẳn là ngon lắm.
Bởi trong ký ức ít ỏi và nghèo nàn đến đáng thương về những niềm vui của tôi, đó là một trong số lần rất hiếm hoi Tống Nhã từng thưởng cho tôi thứ gì đó.
Bỏ nhà đi à?
Bà cụ hỏi.
Tôi gật đầu đại một cái.
Được thôi.
Bà cụ sững người một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.
Bà dọn hàng sớm, đẩy chiếc xe nhỏ từng bước từng bước chậm rãi đi về phía trước.
Tôi vội đuổi theo giúp đỡ, nhưng lại bị đối phương nhẹ nhàng đẩy ra.
"Sức cháu còn không bằng bà già này đâu."
Bà cụ quay lại nhìn tôi, nở một nụ cười.
Nhà bà ở trong một khu tập thể cũ kỹ tồi tàn nhất, trước cửa chất đầy bìa cứng và lon nhôm nhặt được, vậy mà bên trong lại sạch sẽ, ngăn nắp lạ thường.
Bà bảo tôi gọi mình là Dì Trương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!