Ngày 24 tháng 2 — sinh nhật Tống Nhã.
Tôi ở yên trong căn phòng trọ cả ngày, lặng lẽ chờ đến 17 giờ 03 phút.
Đó là lúc Phương Hướng Nam sẽ đến đón Tống Nhã.
17 giờ 13 phút.
Chung Tử Mặc gửi tin nhắn cho tôi.
Nói Tống Nhã đã được cứu.
Còn Phương Hướng Nam… cũng đã bị cảnh sát mà cậu dẫn đến bắt giữ.
Tên khốn đó sẽ phải sống phần đời còn lại sau song sắt.
Tôi bảo Chung Tử Mặc phải chăm sóc Tống Nhã thật tốt.
Nếu có thể, đừng để mẹ của Tống Nhã tiếp cận.
Chung Tử Mặc đã đồng ý.
17 giờ 23 phút, dì Trương hấp tấp chạy về phòng trọ.
Dì hoảng hốt nhìn tôi, miệng mấp máy nhưng không thể thốt nên lời, cuối cùng nước mắt trào ra.
"Dì tìm được con gái của dì chưa?"
Tôi lên tiếng trước, trên mặt là nụ cười bất lực:
"Con bé đúng là không nghe lời chút nào. Sau này nếu cháu gặp được cô ấy, nhất định sẽ giúp dì dạy dỗ cho ra trò."
Nam Nam, Nam Nam…
Dì Trương bất chợt nắm chặt lấy tay tôi.
Tay bà siết rất mạnh, nhưng tôi lại chẳng thấy đau chút nào.
"Thật ra cháu chẳng hiểu gì về mẹ mình cả."
Tôi đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay dì, giọng nói dịu dàng trấn an:
"Cháu không biết mẹ thích ăn khoai nướng, cũng không biết lúc mẹ lo lắng thì thích uống nước, lại càng không biết mẹ hồi trẻ lợi hại đến mức nào."
"À đúng rồi, cháu còn không biết mẹ là người rất tàn nhẫn với bản thân."
"Nhưng mà may sao, giờ thì biết hết rồi!"
Tôi cố giữ giọng nhẹ nhàng, kiềm nén nước mắt không để chúng rơi xuống.
"Thật ra mẹ cũng không hiểu cháu. Ví dụ như mẹ không biết con gái mẹ tuy không thông minh như mẹ, nhưng lại thừa hưởng sự tàn nhẫn đó một cách trọn vẹn."
Tôi nở nụ cười thật tươi.
Nhưng nước mắt cuối cùng vẫn làm mờ đi tầm nhìn của tôi.
Dì Trương — hay nói đúng hơn là Tống Nhã năm mươi bảy tuổi, người từng g.i.ế. c người, từng ngồi tù — đã khóc đến mức nghẹn ngào không thốt nên lời.
"Gương mặt này của mẹ giờ cũng khá đặc biệt đấy," tôi cố ý pha trò,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!