Chương 1: (Vô Đề)

Lúc chết, tôi mới hai mươi tuổi.

Bị một tên s/át nh/ân b/iến th/ái làm nhục rồi tàn nhẫn s/át h/ại.

Tôi và hắn chẳng hề quen biết, nhưng không ai tin lời tôi.

Họ nói, con gái nhà lành ai lại nửa đêm mặc váy ngắn ra đường?

Họ nói, tôi biết con bé đó, mẹ nó trông cũng chẳng phải người đứng đắn gì...

Sau cơn chấn động và thương xót ban đầu, những lời đồn ác ý như giọt dầu rơi vào chảo nóng, lập tức b.ắ. n tung tóe.

Tống Nhã đứng ngay trong đám đông đó.

Bà vẫn lãnh đạm và lạnh lùng như cũ, bình thản đi nhận xác tôi cùng cảnh sát, bình thản tiếp nhận điều tra, rồi bình thản về nhà nấu cơm.

Thậm chí còn cười khẩy, căm hận nói:

"Ch/ết rồi cũng tốt, ch/ết rồi mới yên thân!"

Sau đó, đám đông quay sang chỉ trích Tống Nhã.

Họ nói bà ấy m.á. u lạnh vô tình, con gái ch/ết mà không buồn đau, căn bản không xứng làm mẹ.

Tôi cũng nghe thấy câu nói đó.

Không hiểu vì sao mình vẫn chưa tan biến ngay lập tức.

Nhưng tôi cứ thế đi theo Tống Nhã, không hề cảm thấy phản ứng của bà có gì lạ thường.

Dù sao thì, Tống Nhã luôn ghét tôi.

Bà từng vô số lần nói với tôi:

"Sao tao lại sinh ra thứ nghiệt chủng như mày."

Tôi cũng ghét Tống Nhã.

Ghét cái sự kiểm soát đáng sợ của bà;

Ghét những cơn cuồng loạn vô cớ;

Ghét mỗi lần tôi vừa mới tìm được chút cảm giác thuộc về nơi ở, bà lại không chút do dự ép tôi chuyển nhà.

Những điều khiến tôi căm ghét Tống Nhã, quá nhiều.

Vì vậy nên khi Tống Nhã mài d.a. o mấy ngày liền, sau đó đ/âm thẳng tám nhát vào tên s/át nhân đang cố giả điên để thoát án tử, phản ứng đầu tiên của tôi là: Tống Nhã điên rồi.

Nhưng mẹ tôi không hề điên.

Bà mặc lên người bộ đồ đẹp nhất, cũng là lần hiếm hoi trang điểm, chỉnh tề như thể đang đi hẹn hò.

Bà bình tĩnh hoàn thành tất cả.

Trước khi bị cảnh sát dẫn đi, còn thản nhiên nói từng câu từng chữ: 

Đó là con gái tôi.

Khoảnh khắc ấy, tôi gần như tin rằng Tống Nhã đang nói với tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!