Editor: Thienyetkomanhme
Cao Lương không biết lúc này đây Cao Phán có thể quyết tâm bao lâu. Có đôi khi ngẫm lại thật sự cảm thấy rất thất vọng, bắt con bé học tập chăm chỉ rốt cuộc là vì ai đây, một chút cũng không cảm kích, thật là không có lương tâm. Nhưng quay đầu suy nghĩ lại, có phải mình yêu cầu con bé quá cao hay không, kỳ thật cô hy vọng Cao Phán đừng giẫm lên vết xe đổ đời trước, ở trong phạm vi mình thấy được bình an là tốt rồi, đừng giống đời trước không có tin tức, sống hay chết cũng không biết.
Cao Lương hy vọng cao một chút về tình cảm có thể tha thứ, cô được làm lại từ đầu, mang theo mọi người nỗ lực mà sinh hoạt, đi theo phương hướng tốt hơn, cô cũng hy vọng Cao Phán có thể tốt hơn một chút.
Không tới hai ngày, Khỉ Ốm không có làm nhục sứ mệnh mà trở về báo cáo với Cao Lương, hắn đã hỏi thăm rõ ràng, chính là tên nhóc Tằng Tiểu Soái kia theo đuổi Cao Phán, hắn đã cảnh cáo tên nhóc đó, không được quấn lấy Cao Phán.
Cao Lương có chút cao hứng, hỏi: "Anh nói như thế nào?"
Khỉ Ốm hắc hắc cười: "Em không cần quan tâm anh nói với hắn như thế nào, dù sao về sau hắn khẳng định là dám đi quấy rầy Cao Phán." Kỳ thật Khỉ Ốm nói với Tằng Tiểu Soái, hắn coi trọng Cao Phán, nếu Tằng Tiểu Soái còn dám dây với Cao Phán, liền tấu đánh hắn tàn phế. Tằng Tiểu Soái dù sao vẫn là một học sinh trung học, không dám đối đầu với Khỉ Ốm thanh niên đã lăn lộn trong xã hội.
Thực hiển nhiên, Khỉ Ốm am hiểu phương pháp xử lý những tình huống như này, nếu chỉ uy hϊếp Tằng Tiểu Soái không đi dây dưa với Cao Phán, vạn nhất Cao Phán nói chuyện cùng Tằng Tiểu Soái, khả năng liền hoài nghi Cao Lương làm, hai chị em sẽ sinh ra khoảng cách. Nhưng nếu nói mình là người thích Cao Phán, Cao Phán nhiều lắm chỉ hơi nghi ngờ, sẽ đi tìm người ái mộ là ai, mà sẽ không hoài nghi chị gái mình.
Cao Lương vạn phần cảm kích: "Cảm ơn anh, anh Dương."
Khỉ Ốm xua tay: "Cảm ơn cái gì, chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi. Đúng rồi, ngày hôm qua anh về nhà xào khoai tây chua cay, bọn họ đều nói ăn rất ngon." Hắn nói tới đây, trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng lại đắc ý.
Cao Lương kinh ngạc mà nhìn hắn: "Không tồi, khi nào xào một chút cho bọn em nếm thử đi." Khỉ Ốm học ở đây vài ngày, thái độ phi thường nghiêm túc, chỉ vì cơ sở của hắn thật sự quá kém, Cao Lương chủ yếu dạy hắn một ít cách cơ bản nấu ăn, ngày thường chủ yếu là xem mình làm, còn chưa để hắn chính thức nấu.
Khỉ Ốm gãi gãi lỗ tai: "Anh cảm thấy vẫn kém xa với em."
"Không phải đâu! Chỉ là kinh nghiệm của em phong phú hơn một ít, anh làm nhiều, tự nhiên sẽ tốt hơn. Trưa nay tới nhà em xào rau đi, anh làm, em đứng một bên xem." Cao Lương ý thức được phải cho Khỉ Ốm nhiều cơ hội rèn luyện hơn.
Khỉ Ốm vội vàng xua tay chối từ: "Thôi đừng, em làm, anh nhìn là được. Nếu anh làm thì vẫn về nhà mình làm thôi, miễn làm chuyện xấu các em lại không có đồ ăn."
Cao Lương cười nói: "Vậy anh làm một món đi, còn lại để em làm."
Khỉ Ốm đồng ý: "Tốt."
Vì thế giữa trưa hôm nay, Khỉ Ốm được Cao Lương chỉ điểm làm một đĩa đậu hủ Ma Bà, không biết là Khỉ Ốm có thiên phú cao, hay là Cao Lương dạy tốt, món đậu hủ Ma Bà này làm rất thành công, mọi người đều rất nể tình, ăn không còn một mảnh, tới bà Vương cũng khen hắn nấu ngon.
Tự nhiên Khỉ Ốm dị thường hưng phấn: "Đáng tiếc quá cay, bằng không có thể làm cho bà cháu ăn, răng bà không tốt, ăn đậu hủ rất thích hợp."
Cao Lương nói: "Vậy đừng cho tương ớt, làm phiên bản cải tiến, ăn ngon là được."
Khỉ Ốm tưởng tượng: "Đúng vậy, còn có thể như vậy, ngày mai anh liền làm cho bà ăn."
Cao Phán đã thi xong kỳ thi tháng, trường học liền cho nghỉ, lần này nghỉ liền với kỳ nghỉ quốc khánh, tổng cộng nghỉ bốn ngày. Cao Phán đem phiếu điểm về cho Cao Lương xem, cả lớp 62 học sinh, con bé xếp hạng 30, thành tích trung bình, muốn vào cấp ba vẫn có chút khó khăn.
Cao Phán cúi đầu, chờ đợi Cao Lương tuyên án. Cao Lương xem bảng thành tích, nói: "Còn tạm ổn, chỉ cần em tận lực, chị sẽ không trách cứ em. Chị cũng không phải ép em nhất định phải thi đậu cấpba, chỉ có một yêu cầu, làm chuyện gì đều phải tận lực, chỉ cần không thẹn với tâm, tương lai sẽ không hối hận là được."
Cao Phán gật đầu: "Dạ, em biết. Chị, buổi sáng ngày mai em đi theo chị ra tiệm."
Chuyện này làm Cao Lương ngoài ý muốn, bất quá cô không có cự tuyệt: "Được, liền cùng đi đi."
"Sáng ngày mai chị thức dậy nhớ gọi em." Cao Phán nói.
Cao Lương nhìn em gái: "Em xác định muốn đi sớm như vậy? Nếu không chờ trời sáng hẳn lại đi ra tiệm cũng được, trong nhà cũng không có xe."
Cao Phán cắn môi dưới: "Lát nữa em đi nhà bà Vương mượn xe."
Cao Lương không biết Cao Phán vì cái gì đột nhiên giống thay đổi như một người khác, nhưng chuyển biến này thoạt nhìn là hiện tượng tốt, cũng không hỏi nhiều, gật gật đầu: "Vậy được, đêm nay đi ngủ sớm một chút đi."
Buổi tối Cao Lương kho xong đồ ăn từ trong tiệm trở về, phát hiện trong phòng em trai em gái còn đèn sáng, liền qua đi nhìn thoáng qua, Cao San cùng Cao Cường đều ngủ, Cao Phán còn ở dưới đèn làm bài tập. Cao Lương đi qua đi, đè thấp thanh âm nói: "Phán Phán, nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai phải dậy sớm đấy."
Cao Phán ngẩng đầu lên nhìn Cao Lương một cái, rũ mắt xuống gật gật đầu. Cao Lương phát hiện đôi mắt con bé hình như hơi sưng đỏ, phảng phất như vừa khóc, trong lòng có chút hoài nghi: "Em làm sao vậy, Phán Phán?"
Cao Phán cúi đầu dọn sách vở: "Không có việc gì, chị, em đi ngủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!