Editor: Thienyetkomanhme
Cao Lương mất rất nhiều thời gian mới bình phục lại tâm tình, mua từ điển về đến nhà, Cao San vui mừng nhảy nhót: "Cảm ơn chị cả, em thích chị cả nhất." sau đó cầm quyển từ điển còn dày hơn gạch như bảo bối, tìm giấy dai bọc bìa sách.
Cao Cường ở một bên hâm mộ mà nhìn từ điển của chị ba, ở trong mắt hắn, sách càng dày học vấn càng cao: "Chị cả, khi nào em cũng có một quyển sách dày như vậy?"
Cao Lương nói: "Chờ em thi đậu cấp hai, chị sẽ mua cho em. Phải học tập cho tốt, hiểu không?"
"Dạ, em sẽ cố gắng!" Cao Cường gật đầu thật mạnh, nhất định phải có từ điển.
Cao Lương nhìn em trai, em gái nhỏ, vẫn là nhỏ một chút mới tốt, ngoan ngoãn hiểu chuyện, bớt lo, Cao Phán trưởng thành khó quản nhất, rốt cuộc phải nói thế nào con bé mới có thể đi đúng đường đây? Cao Lương chưa từng nuôi nấng trẻ con, bởi vậy đối với chuyện giáo dục Cao Phán quả thực không biết xoay xở, cô nên đi tìm ai nói lãnh giáo phương pháp đây? "San San, chị hai em đâu?"
Cao San nói: "Dạ, chị hai đi hiệu sách với bạn rồi."
Cao Lương thầm nói quả nhiên không phải chính mình đa nghi, cần phải nói chuyện hẳn hoi với con bé.
Cao San đang bọc bìa sách, đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Chị cả, chị có thư."
Cao Lương nhanh tiếp nhận, khẳng định là thư của Lý Tuấn Nghị, Đặng Hưng Hoa viết ba phong thư không được đáp lại, liền không viết thư cho cô nữa, quả nhiên, trên phong thư là nét chữ cứng cáp mạnh mẽ của Lý Tuấn Nghị, chữ hắn giống như người, kiệt ngạo khó thuần, mạnh mẽ tiêu sái.
Cao Lương bước nhanh về phòng, cầm con dao nhỏ, cẩn thận mở miệng thư, sau đó ngồi dựa vào đầu giường, lấy ra giấy viết thư, phát hiện bên trong còn một mảnh giấy hơi cứng, lấy ra là ảnh chụp chung của Lý Tuấn Nghị và Chu Văn Võ. Ảnh chụp ở bờ biển, bối cảnh là biển xanh trời xanh, Lý Tuấn Nghị phơi nắng đến ngăm đen, mặc áo phông cotton màu trắng, quần đùi cùng dép lê, một tay đặt trên vai Chu Văn Võ, một tay nâng một trái dừa, đằng sau là mặt biển rộng, trên mặt nụ cười xán lạn, lộ ra hàm răng trắng tinh lóe sáng, thoạt nhìn khí phách hăng hái.
Cao Lương nhìn ảnh chụp, tâm tình cũng bị Lý Tuấn Nghị lây nhiễm, khóe miệng nhịn không được dương lên. Cô nhìn bức ảnh trong chốc lát, buông xuống bắt đầu cẩn thận mà xem đọc thư, thư viết sau khi hắn quay lại Quảng Đông, nói cô làm tương thịt bò và tương thịt gà siêu cấp được hoan nghênh, không chỉ có Chu Văn Võ thích, bạn bè bọn họ ở Quảng cũng rất thích, mọi người chia hết lọ tương ớt của hai người rồi, bất quá hắn còn trộm giấu một lọ, thật sự thèm mới lấy ra ăn một chút.
Hắn đoán thư sẽ tới trước Tết Trung Thu, mặc kệ qua rồi hay chưa đều chúc cô ngày lễ vui vẻ.
Cao Lương nghĩ thầm, cũng vừa lúc, hôm nay đúng là Tết Trung Thu. Cô xem xong thư, liền lấy giấy viết thư hồi âm cho Lý Tuấn Nghị, viết chút tình hình gần đây, viết viết một lát liền viết tới chuyện Cao Phán, nói Cao Phán thực làm cô đau đầu, không biết nên giáo dục cô em gái này như thế nào. Chờ viết xong thư liền phát hiện một nửa độ dài đều đang nói chuyện em gái, cô cảm thấy không tốt lắm định viết lại.
Lúc này Cao Cường ở bên ngoài nói: "Chị hau, chị đã về?" Cao Lương vừa nghe, gấp giấy viết thư lại, nhét vào phong thư, đứng dậy cửa tới: "Phán Phán, vào phòng chị một chút."
Thần sắc Cao Phán trên mặt biến đổi, chậm rãi đi vào phòng. Cao Lương cũng không đóng cửa, ngồi cạnh máy may, cũng không bảo Cao Phán ngồi, ngửa đầu ôn hòa hỏi Cao Phán: "Em có thích đi học không?"
Cao Phán trầm mặc không nói, với chuyện đi học cô không thể nói là thích, cũng không thể nói không thích, dù sao vẫn rất vất vả.
Cao Lương thở dài nói: "Em sang năm là tốt nghiệp rồi, tính toán tương lai làm cái gì?"
Vẻ mặt Cao Phán mờ mịt. Cao Lương nói: "Hỏi em đấy, có phải cảm thấy còn có tận một năm, không cần suy xét sớm như vậy không? Chị hỏi em, có thể thi đậu cấp ba không?"
Cao Phán lắc đầu: "Không biết ạ."
Cao Lương nói: "Vậy nếu không thi đậu thì làm sao bây giờ?"
Cao Phán nhìn chị cả một cái, nhỏ giọng nói: "Em đi kiếm tiền."
"Tốt, xem ra em đã tính toán xong hết rồi. Vậy em nói đi, em định kiếm tiền như thế nào?" Giờ phút này Cao Lương có loại cảm giác vô lực sâu sắc, tâm tư Cao Phán chỉ sợ hoàn toàn không ở chuyện học tập, đường lui cũng đã nghĩ kỹ rồi. Cũng đúng, thời buổi này thi vào cấp ba cũng không dễ, có thể học xong cấp hai đã là trình độ phổ thông, rất nhiều người chỉ học đến vậy.
Cao Phán cúi đầu, hiện tại cô chưa ngĩ tới, dù sao đến lúc đó sẽ có biện pháp.
Cao Lương đỡ trán: "Có phải em cảm thấy kiếm tiền rất nhẹ nhàng không? Nghỉ hè em cũng đi bày quán với chị rồi, em cảm thấy nhẹ nhàng sao?"
Cao Phán nhớ tới nghỉ hè phải phơi dưới mặt trời chói chang, cảm giác bị mọi người vây xem, lắc lắc đầu.
Cao Lương gật đầu: "Em cũng biết không thoải mái, nhưng em vẫn muốn đi con đường này phải không?"
Cao Phán không nói lời nào. Cao Lương nhìn em gái, hạ quyết định: "Không bằng như vậy đi, ngày mai em không cần đi học, cùng chị đi bày quán đi."
Cao Phán tức khắc mở to hai mắt, Cao Lương nói: "Chị sẽ xin nghỉ với giáo viên. Trước không đi học nữa, thể nghiệm một chút là kiếm tiền nhẹ nhàng, hay là đi học nhẹ nhàng, chị muốn em tự có câu trả lời, cuối cùng là có muốn đi học tiếp hay không. Em muốn đi học htif học cho hẳn hoi cho chị, đừng chạy đến trường học rong chơi, tình huống hiện tại nhà chúng ta như vậy, em còn có tư cách ở trường học được chăng hay chớ sao?"
Cao Phán đỏ mắt: "Chị, em lại làm sai cái gì ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!