Editor: Thienyetkomanhme
Đoạn đường từ tiệm về đến nhà phải đi xe tầm 10-20 phút, Cao Lương ngày thường chưa từng cảm thấy ngắn, nhưng mà hôm nay lại cảm thấy rất ngắn, thẳng đến sân nhà mình, cô còn có cảm giác hai người mới nói được mấy câu.
Cao San cùng Cao Cường mỗi đêm đều rất tri kỷ mở đèn trong sân cho các cô, Ngô Xuân Mai đi xe vào sân trước. Lý Tuấn Nghị dừng lại xe ở sân bên ngoài, Cao Lương thực tự giác mà nhảy xuống: "Cảm ơn anh Tuấn Nghị. Anh trở về nghỉ ngơi sớm đi ạ, ngủ ngon!" Lý Tuấn Nghị bôn ba mấy ngày, khẳng định đã sớm mệt muốn chết rồi.
Lý Tuấn Nghị gọi cô lại: "Cao Lương!"
Cao Lương dừng lại nhìn anh, Lý Tuấn Nghị đẩy xe, cùng cô chậm rãi vào sân nhà cô: "Anh mang cho em chút đồ vật."
Cao Lương nghiêng đầu nhìn anh: "Là San Hô Thảo và con sứa sao? Mấy cái này bán khá tốt, đều bán hết, em còn tính nhờ anh mua gửi về giúp."
Lý Tuấn Nghị gật gật đầu: "Cái đó cũng mang theo, ngày mai đưa cho em."
"Cảm ơn anh!" Cao Lương tươi cười rạng rỡ, cô cảm thấy Lý Tuấn Nghị giống như có chuyện muốn nói, "Còn có việc sao?"
Lý Tuấn Nghị dừng một chút, sau đó lắc lắc đầu: "Không có việc gì, em trở về ngủ đi, sớm một chút nghỉ ngơi. Công việc của em quá vất vả, buổi tối ngủ muộn, buổi sáng thức dậy sớm, ban ngày nhất định phải ngủ bù, không thì thân thể sẽ chịu không nổi. Đừng cậy mình trẻ tuổi mà làm hư thân thể."
Cao Lương nhấp môi, vẫn khống chế không được khóe miệng giơ lên, cô dùng sức gật đầu: "Dạ, biết." Tuy rằng chính cô vẫn luôn rất chú ý phương diện sức khỏe, nhưng là từ trong miệng Lý Tuấn Nghị nói ra, nghe vẫn rất thư thái.
Lý Tuấn Nghị nói: "Vậy nhanh trở về đi."
Cao Lương xua xua tay, xoay người về nhà, Ngô Xuân Mai không có chìa khóa, ở cửa an tĩnh mà chờ cô mở cửa, Cao Lương chạy nhanh tới mở cửa, còn không quên quay đầu lại nhìn thân ảnh Lý Tuấn Nghị, Lý Tuấn Nghị còn đứng tại chỗ nhìn các cô, giơ tay vẫy vẫy: "Nhanh vào đi thôi."
Cao Lương mở cửa, bật đèn, Lý Tuấn Nghị mới đẩy xe về nhà. Cao Lương đột nhiên nhớ tới cái gì, chạy nhanh ra, nhỏ giọng mà kêu: "Anh Tuấn Nghị."
Lý Tuấn Nghị đứng lại, quay đầu nhìn: "Hả?"
Cao Lương chạy chậm qua, ngửa đầu hỏi an: "Em quên hỏi anh, ngày mai muốn ăn cái gì, em sẽ làm."
Lý Tuấn Nghị cười cong mắt: "Cái gì cũng được, anh không kén chọn."
Cao Lương nói: "Em biết, không cần ngọt."
Lý Tuấn Nghị nâng lông mày: "Đúng vậy, em thực hiểu khẩu vị của anh."
"Vậy ngày mai tự em làm chủ, chỉ có việc này, em đi về đây." Cao Lương xoay người chạy nhanh về nhà.
Lý Tuấn Nghị kêu cô: "Cao Lương, ngày mai mấy giờ em dậy? Anh đưa em tới tiệm."
Cao Lương vội xua tay: "Không cần, em Xuân Mai đi muộn, trời đã sáng, buổi sáng rất an toàn. Anh ngủ nhiều một lát, không phải buổi chiều ngày mai xuất phát sao? Anh nghỉ ngơi nhiều một chút, trên đường rất vất vả."
Lý Tuấn Nghị không nói gì nữa: "Được, vậy nhanh đi nghỉ ngơi."
Lúc Cao Lương vào nhà, phát hiện Ngô Xuân Mai đã đi tắm, cô liền ngồi ở máy may chờ tắm rửa, tùy tay lạt vài trang sách, kết quả một chữ cũng không xem vào, cô ghé vào trên bàn nhìn vào khoảng không xuất thần. Ngô Xuân Mai tắm rửa xong ra vốn định kêu Cao Lương đi tắm, thấy Cao Lương ghé trên bàn cho rằng cô đã ngủ, liền tay chân nhẹ nhàng đi qua, quay đầu lại phát hiện Cao Lương trợn tròn mắt như đi vào cõi thần tiên, khóe môi có nụ cười.
Ngô Xuân Mai hua tay trước mắt cô: "Hồi thần."
Cao Lương giật mình, ngẩng đầu lên nhìn: "Cậu tắm xong rồi? Vậy tớ đi tắm."
Ngô Xuân Mai duỗi người: "Sao tớ cảm giác mùa xuân tới rồi."
"Ha? Lúc này mới vừa vào thu mà, nào có nhanh như vậy đã đến mùa xuân." Cao Lương chưa kịp phản ứng lại.
Ngô Xuân Mai bừng tỉnh đại ngộ: "Nga, phải không, tớ lại thấy câu như vào xuân rồi."
Llúc này Cao Lương rốt cuộc hiểu được ý tứ Ngô Xuân Mai, tức khắc có chút dở khóc dở cười: "Xuân Mai, cậ nói bậy cái gì đấy?"
Ngô Xuân Mai cười tủm tỉm mà nằm lên trên giường, sau đó không đầu không đuôi mà hát bài tình ca nổi tiếng: "Không thể quên anh, viết trong nhật ký, không thể quên anh, trong lòng vẫn luôn nhớ anh......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!