Editor: Thienyetkomanhme
Trời đã sáng, buôn bán lại bắt đầu. Có cơ sở ngày hôm qua, hôm nay khách nhân rốt cuộc không chỉ xem một cái liền đi, một người khách dừng lại: "Ngày hôm qua mua thịt đầu heo, hương vị cũng không tệ lắm, hôm nay thử món khác xem, vịt này hương vị thế nào?"
Cao Lương cười nói: "Ngài nếm thử đi."
Vị khách gắp lên một mảnh thịt vịt hơi mỏng, bỏ vào trong miệng, nhai chậm trong chốc lát, một vị cay tràn lan khắp khoang miệng, loại hương vị này rất mới lạ, so với vị cay ngày thường mình dùng ớt xào rau cảm giác ngon miệng hơn, đã ghiền: "Đây là vị cay?"
Cao Lương nói: "Đúng vậy, con vịt này là cay, còn có loại không cay, ngài đều có thể nếm thử, xem thích vị nào hơn."
Vị khách lại nếm loại không cay, nói: "Cho tôi nửa con vịt cay đi, tôi cảm thấy vị cay cũng không tệ lắm."
"Có cần chặt nhỏ không ạ?" Cao Lương giơ dao phay, chặt nửa con vịt.
Khách nhân nói: "Chặt đi, trở về đỡ phải chặt nhỏ. Cái này là đồ đi kèm sao?"
Ngô Xuân Mai thấy cô chỉ ngón tay vào đĩa nội tạng vịt, nói: "Cái này không phải, cũng là đồ bán. Giá cả giống nhau, đều là vị cay, rất đã, có thể làm đồ ăn vặt, cũng có thể ăn với cơm." So với ngày hôm qua cô thoải mái hơn, không ngượng ngùng giống lúc trước.
Vị khách nhìn lắc lắc đầu. Cao Lương nói: "Ngài mua nửa con vịt, tôi có thể cho ngài một ít tràng vịt nếm thử, nếu cảm thấy ăn ngon, lần sau có thể mua riêng. Kỳ thật nội tàng vịt cùng cổ vịt ngon hơn cả thịt vịt, ăn càng đã ghiền."
"Cách làm không giống nhau sao?" Khách nhân hỏi.
Cao Lương cười nói: "Giống nhau, nhưng là bởi vì nhỏ, hầm trong nước kho thì dễ ngấm gia vị ngon miệng hơn. Không tin ngài nếm thử." co gắp một chút tràng vịt đưa cho đối phương, đối phương bỏ vào trong miệng, trên mặt quả nhiên lộ ra thỏa mãn ngoài ý muốn: "Cô cho tôi nhiều chút."
Cao Lương cười lắc đầu: "Chỉ có thể đưa một chút cho ngài nếm thử, quá nhiều chúng tôi sẽ lỗ vốn." Cô cầm trang vịt lên, thả một chút tràng vịt vào.
Vị khách nói: "Đưa chút gia vị nữa. Ngày hôm qua có cho."
Cao Lương nói: "Cái này là vị cay, kỳ thật không cần gia vị. Bất quá nếu ngài muốn, tôi sẽ đưa."
Tiễn khách đi, Ngô Xuân Mai hạ giọng với Cao Lương: "Cao Lương, cái này cậu cũng phải tiêu tiền mua, đều tặng người ta, không sợ lỗ vốn sao?"
"Vừa mới bắt đầu kiếm ít một chút cũng không sao, chủ yếu là mở ra thị trường."
Ngô Xuân Mai đành không nói cái gì, rốt cuộc cô không phải chủ tiệm.
Hôm nay sinh ý cùng ngày hôm qua không sai biệt lắm, mọi người vẫn không có nhiều hứng thú với nội tạng và chân vịt, đại bộ phận đều là người ta mua thịt kho thì các cô tặng một chút, nhưng thật ra nội tạng vịt còn dễ bán một chút, bởi vì tràng vịt, gan vịt cùng mề gà đều là thịt.
Trong lòng Cao Lương cũng có chút hoài nghi quyết định bán chân vịt này của mình có phải hơi quá sốt ruột hay không, trước mắt, trình độ sinh hoạt của mọi người còn chưa có đạt tới cái độ cao kia, còn không hiểu lắm lạc thú ăn uống. Nhưng Cao Lương lại có điểm không muốn từ bỏ cơ hội này, rốt cuộc hiện tại đã là năm 1988 , không phải năm 1978, ấm no đã giải quyết, mọi người bắt đầu theo đuổi hưởng thụ tinh thần cùng vật chất, từ phòng khiêu vũ disco náo nhiệt cùng những ca khúc được yêu thích được bật không ngừng là có thể nhìn ra.
Cao Lương nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là kiên trì một chút đi, rốt cuộc cô không có khả năng vẫn luôn bán mỗi rau trộn, chờ thời tiết lạnh hơn, rau trộn tuyệt đối là không người hỏi thăm, rốt cuộc ngày mùa đông ai cũng muốn ăn đồ ăn nóng hầm hập, mà không phải rau trộn vừa nhìn liền lạnh thấu tim. Mà món kho là bất luận mùa gì đều có thể bán.
Cao Lương bình tâm lại, cân lại đồ ăn, phát hiện cư nhiên ngót hơn hai lượng, đây chính là vấn đề lớn, cô vốn bán 3 đồng một cân thì sẽ lỗ vốn. Làm sao bây giờ đây?
Lúc ấy các cô ở trong tiệm, Ngô Xuân Mai vừa thấy tình huống này, so với Cao Lương còn sốt ruột hơn: "Tôi đã nói không được đi, bị lỗ vốn mất, về sau vẫn là không cần làm cái này đi? Nếu là so với giá thịt còn đắt hơn, vậy càng không ai mua."
Cao Lương cắn môi dưới, cau mày suy nghĩ hồi lâu, nói với Ngô Xuân Mai: "Xuân Mai, cậu mang giấy bút không?"
Ngô Xuân Mai gật đầu: "Mang theo." Cô mang theo vở tới làm bài.
"Cho tớ mượn dùng một chút." Cao Lương lấy giấy bút, bắt đầu lần lượt viết giá cả, rau trộn, thịt kho, nội tạng vịt, chân vịt.
Ngô Xuân Mai thò lại gần xem: "Chân gà cùng chân vịt bán theo cái? Hai hào một cái? Cổ vịt một đồng hai một cái?"
Cao Lương gật đầu: "Đúng vậy. Về sau liền bán theo cái. Tớ tính một chút, một cân chân vịt đại khái là khoảng 15-20 cái, tớ bán hai hào một cái, kể cả loại chân lớn, ít nhất tớ sẽ không lỗ, nếu là loại nhỏ tớ có thể kiếm nhiều hơn một chút." Bởi vì chân vịt, chân gà linh tinh mặc kệ như thế nào cũng bi ngót, số lượng lại không phải. Nếu bán theo cái nhiều ít còn có thể kiếm chút.
Ngô Xuân Mai bất đắc dĩ mà thở dài: "Kỳ thật như vậy cũng kiếm không được mấy mao tiền một cân, còn nguy hiểm, bán không được hoặc là quá lớn, cậu đều có khả năng lỗ vốn. Vì cái gì một hai phải bán cái này?"
"Hì hì, coi như là yêu thích cá nhân đi." Nếu là Cao Lương trước đây, đối lập một chút, khẳng định cũng không muốn gánh cái nguy hiểm này, nhưng cô nghĩ đến về sau người khác có thể bán mấy thứ này làm thành công ty, cô liền tin tưởng có tiềm lực, cô cũng không trông cậy vào chuyện thành lập công ty đại tài, ít nhất có thể đứng vững ở cái thành phố nhỏ này, người khác vừa nói chân vịt, cổ vịt linh tinh, là có thể nghĩ đến nhà mình là được, cô chỉ muốn một nghề nghiệp để an cư lạc nghiệp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!