Chương 24: Vịt xào bia

Editor: Thienyetkomanhme

Thừa dịp các em còn chưa khai giảng, Cao Lương mang theo Cao Phán cùng đi xuống nông thôn. Cao Lương từng qua nhà Ngô Xuân Mai một lần, vào kỳ nghỉ đông cấp ba, từ thời gian hiện tại suy tính, kỳ thật mới hơn nửa năm, nhưng từ trong trí nhớ Cao Lương đã qua hơn hai mươi năm, thật sự là ký ức mơ hồ. Cũng may nhà ở thôn khá dễ tìm, ngay cửa thôn có một cây cầu, qua cầu là được.

Cuối tháng 8 ở nông thôn đều là một mảnh xanh mượt, những năm nay còn chưa có thịnh hành lúa một quý, mọi người thu lúa sớm lúc sau liền trồng mùa lúa mới, lúc này đúng là mùa lúa sinh trưởng thịnh vượng, một mảnh lớn màu xanh lục ánh vào mi mắt, cảm giác đôi mắt đều mát lạnh. Cao Lương xuất phát sớm, lúc đến cửa thôn mặt trời chưa quá mạnh, sương trên lúa cỏ chưa bay hết, vừa đi ống quần đều ướt, phi thường mát lạnh.

Cao Lương không nhớ rõ vị trí nhà Ngô Xuân Mai, cô tính toán vào thôn lại hỏi thăm một chút. Mới vừa đi một đoạn, liền thấy một đoàn vịt phía trước, vịt lắc lư mà ngươi truy ta đuổi, còn không ngừng "Cạc cạc" kêu lên vui mừng, thoạt nhìn thập phần vui vẻ. Đuổi vịt chính là hai thằng bé choai choai, Cao Phán mắt sắc, nói: "Chị, bọn họ lớn lên giống nhau, hình như là một đôi song bào thai."

Cao Lương vừa nghe song bào thai, lập tức liền liên tưởng đến em trai Ngô Xuân Mai, bởi vì Ngô Xuân Mai có một đôi em trai song bào thai. Cao Lương chạy nhanh về phía trước vài bước, muốn đi chào hỏi, lại sợ dọa đàn vịt, vịt thấy có người tới, dừng lại không dám động, đứa bé đối diện kêu lên: "Đứng, đừng nhúc nhích, để chúng tôi đi qua."

Cao Lương quẫn bách, đành phải đứng lại, tận lực nép vào ven đường, an tĩnh chờ đợi đàn vịt đi qua. Đàn vịt khẩn trương mà chạy qua, Cao Lương nhìn hai anh em sinh đôi cầm cây gậy trúc, xác thật là em trai Ngô Xuân Mai, đôi song bào thai tầm tuổi Cao San, nhưng không có nhận ra Cao Lương. Cao Lương lên tiếng: "Đại Bảo, chị cả em có ở nhà không?"

Đại Bảo cầm cây gậy trúc dừng lại, quay đầu nhìn Cao Lương, có thể là cảm thấy có chút quen mặt, nhưng lại nhận không ra, Đại Bảo có chút ngượng ngùng mà duỗi tay gãi gãi đầu: "Ở nhà, chị ý đi đánh cá."

Tính cách Tiểu Bảo hoạt bát hơn chút: "Em nhớ rõ, chị là bạn học của chị cả phải không, lúc ăn tết đã tới nhà em."

Cao Lương gật đầu: "Đúng. Chị không nhớ rõ nhà em đi như thế nào, các em có thể dẫn chị đi không?"

Tiểu Bảo cắm cây gậy trúc vào ruộng nước ven đường: "Đại Bảo, anh đuổi vịt ra sông đi, em mang hai chị này về nhà."

Đại Bảo gật đầu: "Nga, được."

Cao Lương cười cảm ơn Tiểu Bảo: "Cảm ơn Tiểu Bảo."

Tiểu Bảo một chút cũng không xa lạ, dọc theo đường đi ríu rít mà nói không yên, Cao Lương từ trong miệng hắn biết được Xuân Mai sẽ không học lại, chuẩn bị đi tìm việc làm. Tiểu Bảo nói: "Em biết chị cả còn muốn đọc sách, buổi tối chị ý còn trộm làm bài, chính là trong nhà không có tiền."

Cao Lương hỏi: "Nhà em nuôi nhiều vịt như vậy, không bán được trứng vịt sao?"

Tiểu Bảo lắc đầu: "Còn chưa có sinh trứng, mùa xuân năm nay mới nuôi."

Lúc Cao Lương đến nhà Ngô Xuân Mai, cô ấy còn chưa trở về, chỉ có em gái Ngô Xuân Mai

- Ngọc Mai ở nhà làm cơm sáng. Tiểu Bảo nhanh như chớp chạy đi tìm chị cả, qua hai mươi phút, Ngô Xuân Mai mới về nhà, trên người dính đầy cọng cỏ, tóc, ống quần cùng ống tay áo đều ướt, bị sương sớm làm ướt nhẹp, nhìn thấy Cao Lương thật cao hứng: "Cao Lương cậu đã đến rồi?

Mau ngồi đi."

Cao Lương nhìn bạn tốt của mình, kỳ nghỉ hè này hiển nhiên thật sự không vừa lòng, mắt thấy đen gầy một vòng. Cao Lương cười nói: "Tớ chờ cậu tới tìm, kết quả sắp khai giảng cậu cũng chưa tới."

Ngô Xuân Mai cúi đầu, không biết nói cái gì: "Cậu ăn cơm sáng chưa? Ở nhà tớ ăn cơm sáng đi." Nói xong phải đi vội.

Cao Lương xua tay: "Không cần vội, chúng tớ ăn bữa sáng ở trên phố mới lại đây."

Ngô Xuân Mai ngừng động tác, nói: "Cao Lương, tớ thật sự không thể học lại."

"Không thể học lại, vậy tới giúp tớ mở cửa hàng đi. Không tin cậu hỏi em gái tớ, cửa hàng của nhà tớ chính thức khai trương vào ngày 1 tháng 9. Một mình tớ lo liệu không hết, cậu tới giúp tớ đi." Cao Lương cười tủm tỉm mà nói.

Cao Phán vội gật đầu: "Là thật sự, chị của em muốn mở cửa hàng."

Ngô Xuân Mai nhìn bạn tốt, không nghĩ tới Cao Lương nói mở cửa hàng liền mở cửa hàng, thật là sấm rền gió cuốn: "Thật vậy chăng?"

Cao Lương gật đầu: "Ừ."

Hai tay Ngô Xuân Mai xoắn lại, hiển nhiên có chút kích động. Cao Lương nói: "Xuân Mai, nhà cậu nuôi không ít vịt phải không?"

Ngô Xuân Mai gật đầu: "Ừ."

"Có bán vịt không?" Cao Lương vừa lúc cần mua vịt, trong nhà Ngô Xuân Mai nuôi nhiều như vậy, không phải vừa lúc sao, nếu tiệm nhà mình buôn bán tốt, về sau nhà Ngô Xuân Mai có thể chuyên cung cấp vịt.

Ngô Xuân Mai sửng sốt: "Cậu muốn mua vịt?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!