Editor: Thienyetkomanhme
Lý Tuấn Nghị đưa Cao Lương về nhà, ngữ khí nhẹ nhàng: "Vậy vất vả cho em rồi, buổi tối trở về ăn bữa tiệc lớn. Tạm biệt!"
"Tạm biệt anh, trên đường cẩn thận!" Tâm tình Cao Lương cũng rất vui vẻ, cảm thấy đây là điểm bắt đầu một cuộc sống mới.
Lý Tuấn Nghị đạp xe huýt sáo rời đi, có thể thấy tâm tình thập phần vui vẻ. Cao Lương mỉm cười nhìn theo hắn rời đi, con cá trong tay đột nhiên nhảy lên, cô phục hồi tinh thần chạy nhanh đến Lý gia: "Bà ơi, anh Tuấn Nghị mua con cá, thả vào nước tối nấu ạ."
Bà Vương đang làm cơm sáng, nghe thấy cô nói vội cầm chậu tới nuôi cá: "Nha, mua nhiều đồ ăn như vậy. Tuấn Nghị đâu, đi rồi sao? Nó còn chưa ăn cơm sáng đâu."
Cao Lương nói: "Anh ấy ăn rồi ạ, vừa mới ăn ở chợ. Chỗ đồ ăn này đều là anh Tuấn Nghị mua, buổi tối muốn mời cơm bạn ạ, cháu sẽ qua giúp làm đồ ăn ạ, trước để vào tủ lạnh đi ạ, cháu đi về làm nước kho trước, chờ làm xong lại đến lấy đồ ăn."
"Tốt, tốt, cháu để vào tủ lạnh đi." Tâm tình bà Vương cũng không tồi, cười tủm tỉm mà nhìn Cao Lương, có loại cảm giác Cao Lương đã gả vào nhà bọn họ, đứa nhỏ này có khả năng, lại cần mẫn hiếu thuận, tâm nhãn lại tốt, nếu cháu trai nhà mình có thể cưới về quả thực là không thể tốt hơn. Nếu thật sự gả tới, gả cho Tuấn Nghị hay là Tuấn Vĩ đây? Bà Vương đã bắt đầu vì việc này mà sầu não, suy nghĩ một vòng, cảm thấy đứa nào cũng được, chỉ cần có thể cưới về là được.
Cao Lương hoàn toàn không biết mình bị bà Vương"Tính kế", chỉ cất chỗ thịt tạm thời chưa làm đến vào tủ lạnh giữ tươi, xương cốt cùng hương liệu thì mang về chế nước kho: "Bà ơi, trước chưa cần gϊếŧ vịt, nhốt ở lồng sắt đi ạ, chờ ăn cơm trưa lại xử lý."
"Được, đến lúc đó cháu cứ nói, bà xử lý vịt cho." Bà Vương gật đầu.
Lúc này Lý Tuấn Vĩ đã dậy, hắn vừa đi một vừa cài nút áo, giương mắt thấy Cao Lương: "Sớm như vậy a! Đã đi chợ về?"
Cao Lương quay đầu thấy Tuấn Vĩ: "Tuấn Vĩ thư trúng tuyển của cậu tới chưa?"
Lý Tuấn Vĩ ngáp: "Còn chưa có, hẳn là mấy ngày nay."
Bà Vương nói: "Chờ nhận được thư trúng tuyển thì phải gọi ngay cho ba mẹ cháu, gọi bọn nó trở về."
Lý Tuấn Vĩ bạnh quai hàm: "Bọn họ thật sự trở về ạ?" Hắn ở với bà từ bé, cảm tình với cha mẹ cũng tương đối đạm mạc, nghe nói cha mẹ về, phản ứng đầu tiên không phải kinh hỉ mà là nghi vấn.
"Đã hai năm không trở về thăm người thân, tích cóp kỳ nghỉ chờ cháu thi đại học để trở về bày tiệc." Bà Vương cười tủm tỉm, đứa nhỏ Tuấn Vĩ này thật sự làm bà kiêu ngạo.
"À, vâng."
Cao Lương đã sửa sang xong tủ lạnh, nghe thấy bọn họ đối thoại, cẩn thận nghĩ về hình tượng cha mẹ Lý Tuấn Vĩ, chỉ nhớ rõ ông chú mặc quân trang tuấn tú, và một dì thích cười, cái khác nghĩ không ra, thật sự quá xa xăm. Trong lòng cô có chút hâm mộ, đứa nhỏ có cha mẹ thật hạnh phúc, mình đã rất lâu thật lâu không biết cảm giác được cha mẹ yêu thương.
Cao Lương về đến nhà, bắt đầu làm nước kho. Cô đã làm nước kho một thời gian, cũng sờ soạng được một chút công thức, đối với thuộc tính cùng mùi vị của mỗi hương liệu cũng có một ít hiểu biết. Cho nên lần này cũng không có mù quáng mà thêm hương liệu, mà một bên suy xét một bên thêm, hơn nữa phân lượng mỗi loại hương liệu xứng cũng ghi chép cụ thể. Nấu một nồi, cô lại bắc một nồi khác nấu nồi thứ hai, từ khi cô bắt đầu kho đồ ăn, hai cái bếp lò trong nhà đều dùng tới, rốt cuộc một cái bếp thật sự quá chậm, tốn rất nhiều thời gian.
Cao Phán vẫn luôn ở bên giúp chị ghi lại, nhìn chị cả lại bắt đầu thêm nước thêm phối liệu vào nồi thứ hai, có chút tò mò: "Chị, cái này chị định làm cái gì? Còn phải làm một nồi nữa?"
Cao Lương một bên thêm một bên nói: "Chị muốn kho thêm một nồi nước kho, xem cái nào hương vị ngon hơn." Rốt cuộc ai cũng không phải ngay từ đầu là có thể làm ra mùi vị tốt nhất, phải điều chỉnh liên tục mới được.
Cao Phán gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Dạ."
Bận rộn một buổi sáng, Cao Lương rốt cuộc làm xong nước kho, cô nếm một chút, hai nồi khẩu vị đều khác những mùi vị làm lúc trước, mà nồi thứ 2 hôm nay có khẩu vị độc đáo hơn một chút, dư vị dài, cô gọi các em tới nếm thử, chọn ra vị ngon hơn, mấy đứa cũng đều cảm thấy nồi thứ 2 ngon hơn . Lý Tuấn Vĩ ở nhà thấy mấy chị em ghé vào một chỗ như ăn cái gì, chạy nhanh tới: "Có cái gì ăn ngon?
Tớ cũng muốn nếm thử."
Cao Lương nhìn hắn cười: "Còn chưa có nấu, chính là nước kho, tớ nếm thử xem cái nào ngon."
Lý Tuấn Vĩ nói: "Tớ cũng nếm một chút đi."
Cao Lương để hắn cũng nếm một chút, Lý Tuấn Vĩ nếm xong chép miệng: "Cái nước này có thể làm canh chan cơm không?"
Cao Lương vừa nghe liền nhịn không được "Phụt" cười ra tiếng, cảnh giới cao nhất của đồ tham ăn cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Cao San cười khanh khách không thẳng nổi eo: "Đây là nước kho, không phải canh."
Lý Tuấn Vĩ cãi cọ: "Nước kho cũng là canh!"
Cao Lương nói: "Được rồi, Tuấn Vĩ cậu cảm thấy vị nào ngon?"
"Đều ngon, làm sao tớ chọn được đây." Lý Tuấn Vĩ nhéo cằm nhìn lại, sau đó chỉ vào một nồi, "Vẫn là nồi này đi, cảm giác có một loại hương vị đặc biệt, ăn xong làm người ta ấn tượng sâu hơn, phỏng chừng ăn qua đều sẽ không quên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!