Chương 13: Thành tích thi đại học

Editor: Thienyetkomanhme

Người Trung Quốc xưa nay nổi tiếng lấy cần lao làm trọng, mà người làm ăn lại là cần lao nhất, cơ hồ cả năm không nhàn rỗi, không có kỳ nghỉ. Làm buôn bán đều nói rất tự do, muốn khi nào nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, trên thực tế, không có có chuyện đặc biệt quan trọng ai nguyện ý đóng cửa nghỉ ngơi chứ, bởi vì đóng cửa đồng nghĩa chặn sinh ý ngoài cửa, không lấy tiền.

Cao Lương cũng như vậy, đối với cô mà nói, trừ phi có chuyện không thể giải quyết, cô mới có thể nghỉ ngơi, tỷ như mưa rền gió dữ, tỷ như xưởng dệt bông nghỉ. Cho nên Cao Lương rất thích ngày xưởng dệt bông nghỉ, tuy rằng sẽ kiếm ít đi một chút tiền, nhưng như vậy mình mới có lý do chính đáng nghỉ bán.

Hôm nay xưởng dệt bông nghỉ, vừa lúc có thành tích thi đại học. Cao Lương bình tĩnh vô cùng, giống như cô không tham gia thi đại học, sáng sớm, cô vẫn đúng giờ dậy làm rau trộn, buổi chiều không cần đi xưởng dệt bông bày quán, buổi sáng liền làm nhiều hơn, buổi chiều có thể nghỉ ngơi một chút. Tuy rằng bán rau trộn kiếm không ít tiền, nhưng đều là tiền mồ hôi nước mắt.

Cao Lương đem hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, đánh thức Cao San dậy hỗ trợ. Hiện tại là kỳ nghỉ, hai đứa em gái mỗi ngày thay phiên ra quán giúp cô, nhưng thật ra cũng không có gì oán hận, rốt cuộc so với chị cả hai cô đã nhàn hơn rất nhiều, mỗi ngày làm chị cả làm nhiều nhất, ngủ ít nhất. Lúc này trời vừa sáng, ước chừng hơn 5 giờ, đúng lúc mọi người đang ngủ ngon lành, rốt cuộc cả ngày nóng bức chỉ có khoảng thời gian này mới mát mẻ nhất.

Hai chị em vừa đến trong viện, liền thấy cách vách có bóng người, Cao Lương tưởng bà Vương dậy sớm, đang muốn chào hỏi, lại phát hiện người nọ không phải bà Vương, mà là Lý Tuấn Vĩ, hắn cúi đầu, buồn bã ỉu xìu mà ở trong sân đi lung tung vòng quanh. Cao Lương lắp bắp kinh hãi, nhỏ giọng hỏi Cao San: "Tuấn Vĩ có phải đang mộng du hay không?"

Cao San nhìn thoáng qua Lý Tuấn Vĩ: "Hẳn là không phải đâu. Tuấn Vĩ!" Quan hệ của con bé và Lý Tuấn Vĩ không tồi, rất nhiều thời điểm đều là lớn không nhỏ mà gọi thẳng tên.

Lý Tuấn Vĩ vừa nhấc đầu, thấy hai chị em, đã đi tới: "Sớm như vậy hai chị em đã đi bày quán?"

"Ừm, đi sớm một chút mới có thể chiếm được vị trí tốt." Cao Lương thấy Lý Tuấn Vĩ uể oải không phấn chấn, nói, "Cậu làm sao vậy?"

Lý Tuấn Vĩ lau mặt: "Hôm nay muốn có thành tích thi đại học, tôi khẩn trương. Đêm gặp ác mộng, dứt khoát không ngủ nữa." Hắn đợi ngày này đến mòn con mắt, thế cho nên mất ngủ.

Cao San ha ha cười hắn: "Có phải anh mơ thấy không thi đậu đại học hay không?"

Cao Lương duỗi tay kéo bím tóc em gái, nhỏ giọng mà quát: "San San!"

Lý Tuấn Vĩ gục xuống đầu, cũng không cùng Cao San tranh cãi, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc bộ dáng. Cao Lương an ủi hắn: "Đừng lo lắng, khẳng định có thể thi đậu."

Lý Tuấn Vĩ nhìn một bộ dáng đứng ngoài cuộc của Cao Lương: "Cậu không khẩn trương sao?"

Cao Lương cười: "Tôi không có gì phải khẩn trương. Cậu nhanh trở về ngủ bù đi, yên tâm, cậu khẳng định thi đậu, thi không đậu tôi mời cậu ăn cơm, thi đậu cậu mời tôi ăn cơm."

Lý Tuấn Vĩ nghe cô nói chắc chắn như vậy, luôn cảm thấy cô đang an ủi mình: "Nếu thật sự thi đậu, mời cậu ăn cái gì cũng được."

Cao San chạy nhanh nói: "Em nghe thấy rồi, em cũng muốn ăn!"

Lý Tuấn Vĩ nhìn ớt cay nhỏ vô ưu vô lự, tâm tình hơi tốt hơn chút: "Còn có thể thiếu em được sao?"

Ra ngõ nhỏ, Cao San hỏi: "Chị cả, chị có thể thi đậu không?"

Cao Lương hơi lắc đầu: "Hẳn là thi không đậu." Những năm gần đây, đại học cả nước chiêu sinh chỉ 5-60 vạn người, đúng kaf vạn người đi cầu độc mộc, đại học nào có dễ dàng như vậy, thi không đậu mới là bình thường, cho nên Lý Tuấn Vĩ áp lực mới lớn như vậy.

Cao San bướng bỉnh hỏi: "Vậy vạn nhất thi đậu thì sao?"

Cao Lương nói: "Vậy nói sau." Cô cũng muốn vào đại học, nhưng biết dù tính thi đậu thật, cô cũng không có biện pháp đi học. Cô đi học vậy các em làm sao bây giờ? Tuy rằng hiện tại học đại học sử dụng chi phí chung là chính, mỗi tháng còn có trợ cấp sinh hoạt, nhưng muốn thật sự học đại học, chẳng phải lại vòng lẩn quẩn đời trước, bỏ các em theo đuổi cuộc sống của chính mính? Cho nên vào đại học là chuyện không cần nghĩ, cũng may không thi đậu không cần rối rắm.

Cao San nghiêm túc mà nói: "Vạn nhất thi đậu, chị nhất định phải đi học nhé."

Tới chợ bán thức ăn, Cao Lương bầy quầy hàng, thừa dịp còn chưa có người nào, đi dạo một vòng chợ trước, mua một ít nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị. Lúc trở về, Cao San đã đang bán hàng, cô bé quen cửa quen nẻo mà cân đồ, tay chân lanh lẹ, hoàn toàn không giống cô bé mới 12 tuổi, chỉ là vóc dáng còn quá lùn, làm việc có chút quá sức. Cao Lương vội buông đồ xuống tới hỗ trợ, một ngày bận rộn của hai chị em liền bắt đầu.

Bận đến 8 giờ, đồ ăn đã bán được hơn phân nửa, khách nhân còn đang cuồn cuộn không ngừng mà tới. Cao Lương cảm thấy có chút đói, liền tống cổ em gái đi mua bữa sáng, cô hiện tại tuyệt đối không ngược đãi dạ dày của mình. Cao Lương đang vội vàng, đột nhiên nghe thấy một giọng nói phi thường kinh ngạc kêu tên cô: "Cao Lương?"

Cao Lương vừa ngẩng đầu, thấy một cô bé mặc bộ quần áo học sinh đang đứng trong đám người bên cạnh kinh ngạc mà nhìn mình, Cao Lương nhìn mặt đối phương, sửng sốt đại khái một giây đồng hồ, nhanh chóng kêu ra tên đối phương: "Ngô Xuân Mai?!"

Ngô Xuân Mai là bạn tốt thời cấp 3 của Cao Lương, một cô gái nông thôn phi thường thiện lương chất phác, khi còn nhỏ cô bị phỏng nước sôi bị, từ cằm đến cổ có một vết sẹo rõ ràng, bởi vì cái này, tuy rằng thành tích của cô ưu tú nhưng rất tự ti hướng nội. Cao Lương nhớ rõ Ngô Xuân Mai thiếu một điểm mới đậu, cô ấy muốn học lại, trong nhà lại không đồng ý, bởi vì nhà cô trẻ con cũng nhiều.

Về sau cô lại đi theo Cao Lương ra ngoài làm công, lúc Cao Lương khó khăn nhất bị phá sản, Ngô Xuân Mai lấy tiền tiết kiệm giúp mình, phần ân tình này Cao Lương vĩnh viễn đều nhớ rõ.

Vận mệnh Ngô Xuân Mai phi thường nhấp nhô, sau khi kết hôn đi theo chồng nhận thầu công trường, cuộc sống cũng coi như rực rỡ, bất hạnh chính là ở công trường của vợ chồng cô ấy xảy ra sự cố ngoài ý muốn nghiêm trọng , dẫn tới phải đình công, tốn rất nhiều tiền cũng không chữa khỏi, năm ấy Ngô Xuân Mai mới 32 tuổi, thảm hại hơn chính là chồng cô ấy lại ly hôn. Cao Lương giúp bạn, nhưng cũng cứu gấp không cứu nghèo, vô lực thay đổi vận mệnh của bạn mình.

Ngô Xuân Mai cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa, vào một mùa đông cắt cổ tay tự sát, năm ấy mới 35 tuổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!