Chương 65: (Vô Đề)

Kết hôn thì có gì hay

nhỉ? Đối với Minh Viễn, có lẽ là rốt cuộc đã có thể "làm việc" với tấm bằng

trong tay. Còn đối với tôi, dễ thấy nhất hiện giờ là mỗi tối lỡ có gặp ác mộng

thì có thể ra sức mà chui vào lòng một người nào đó, còn có thể mặc sức khóc

lóc.

Tối thứ Bảy, tôi đã gặp

ác mộng. Giấc mộng ấy rất kỳ quái, trong giấc mộng không có tôi, chỉ có Minh

Viễn một mình trưởng thành trong gian khó và cô độc, tính cách trở nên lầm lì u

uất. Sau đó, anh gặp Tăng Tiểu Quyên. Người đàn bà giả dối đó đã đùa bỡn tình

cảm của anh, lừa gạt lấy tài sản của anh, khiến mầm mống tội ác bị kìm nén

trong lòng anh suốt bấy lâu thức tỉnh…

Và cảnh tượng cuối cùng

trong giấc mộng là Lưu Hạo Duy cầm hồ sơ phạm tội của Minh Viễn đến tòa án tìm

tôi. Còn tôi, vừa xem hồ sơ vừa bàn tán nói cười về anh giống như một người xa

lạ…

Cảm giác đau nhói chợt

truyền lên tự đáy lòng, khiến tôi giật mình tỉnh giấc, trên mặt đã nhòe lệ từ

lúc nào. Minh Viễn cũng lập tức thức dậy, hoang mang đưa tay nâng khuôn mặt tôi

lên, không ngừng nhỏ giọng an ủi:

"Không khóc nữa, không khóc nữa, anh ở đây mà, đừng sợ Lúc này tôi mới giật mình phát giác vừa rồi chỉ là giấc mộng, nhưng tại sao nó lại rõ ràng chân thật đến thế? Giống như là, một chuyện như vậy đã từng xảy ra ngay trước mắt tôi. Cảm giác này khiến tôi rất khó chịu và đau khổ đến nghẹn thở. Tôi và Minh Viễn khó khăn lắm mới đi được đến bước này, tại sao còn bắt tôi gặp phải một giấc mộng kỳ quái như vậy chứ?"Tuệ Tuệ, em sao vậy?

"Đợi đến khi tâm trạng của tôi đã dần trở lại bình thường, Minh Viễn mới nhẹ nhàng buông tay ra, rồi vòng tay qua eo tôi, khuôn mặt ghé đến cách tôi rất gần, trong mắt toàn là vẻ lo lắng:"Gặp ác mộng sao?

"Giọng nói của anh rất nhẹ, và dịu dàng như một cọng lông vũ lướt qua. Tôi thở ra một hơi thật dài, khẽ cọ đầu vào lòng anh mấy cái, lúc lâu sau mới gật đầu trả lời:"Em ghét

cô nàng Tăng Tiểu Quyên đó.

"Ngay từ lần đầu gặp mặt tôi đã không thích cô ta rồi, cũng không thể nói rõ là tại sao, có lẽ là trời sinh đã không hợp như người ta hay nói. Vậy nên, ngay cả trong giấc mộng, cô ta cũng muốn gây khó dễ cho tôi. Anh nhìn tôi bằng vẻ dở khóc dở cười, mấy lần muốn mở miệng nói gì đó, cuối cùng đều hóa thành một nụ cười bất lực. Sau đó, anh khẽ vỗ vai tôi, giải thích một cách vô cùng nghiêm túc:"Anh với cô thư ký Tăng đó, thật sự không có gì.

"Tôi tất nhiên biết chứ, nếu Minh Viễn mà có gì với cô ta, thì đã không một lòng một dạ chờ đợi tôi như thế. Nhưng cô nàng Tăng Tiểu Quyên đó, ngay tự đáy lòng tôi đã cảm thấy cô ta là một người xấu rồi, từ trên đầu cho đến dưới chân, chẳng có chỗ nào tốt cả. Tôi vừa nói với Minh Viễn như vậy, anh lại tiếp tục bật cười, rồi khẽ hôn lên má tôi một cái, nói:"Tuệ Tuệ của anh chắc đã biến thành Sherlock Holmes rồi đấy, cô ả Tăng Tiểu

Quyên đó sớm đã bị Hằng Thuận mua chuộc rồi… À, Hằng Thuận là đối thủ lớn nhất

của anh, hai năm nay công ty anh với công ty đó đấu đá rất ác liệt, từng giở

trò với nhau không ít lần."

"Vậy sao anh còn giữ cô ta"Để trông chừng chứ

sao." Minh Viễn cười vang tự tin nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!