Hồi còn làm giáo viên
tiểu học ở Trần Gia Trang tôi đã từng chuẩn bị không ít bài giảng, khi đó Minh
Viễn thường thích dùng sổ giáo án của tôi để làm bảng chữ mẫu. Viết liền mười
mấy năm, thế là chữ của hai cô cháu tôi trở nên rất giống nhau, tuy không giống
hoàn toàn, nhưng cũng na ná tới tám, chín phần, điều khác biệt duy nhất là chữ
của nó phóng khoáng và ẩu hơn một chút.
Tôi vội vàng gấp quyển
vở lại, nhưng ngay sau đó lại thầm cảm thấy không ổn, tôi làm thế này chẳng
phải là tỏ ra chột dạ hay sao, như thế sẽ chỉ càng khiến Minh Viễn và Cổ Hằng
nghi ngờ. Thế là tôi lại chậm rãi mở quyển vở ra, làm bộ thản nhiên hết sức,
còn uể oải hỏi: "Hai anh có chuyện gì vậy?"
"Là cô à?" Cổ Hằng dường
như tới lúc này mới phát hiện ra tôi là ai, vẻ mặt kinh ngạc lùi về phía sau
một bước, bộ dạng như thể muốn vạch rõ ranh giới với tôi vậy. Xem ra việc Lưu
Hiểu Hiểu theo đuổi Minh Viễn, thằng nhóc này cũng biết, không thì sao nó lại
như nhìn thấy quỷ thế này. Nói không chừng nó còn cho rằng tôi thầm yêu Minh
Viễn đến nỗi học theo nét chữ của Minh Viễn ấy chứ.
Có lẽ là vì vẻ mặt của
tôi quá đáng sợ, Cổ Hằng không dám nói gì nữa, mà cười khan hai tiếng rồi ra
sức kéo tay Minh Viễn. Tôi cũng bắt đầu chăm chú quan sát Minh Viễn. Nó dường
như đã cao thêm không ít, thân thể cũng tráng kiện hơn, đứng trước mặt tôi
khiến tôi vô cớ cảm thấy có áp lực. Đường nét trên khuôn mặt không thay đổi gì
mấy so với trước kia, nhưng trong ánh mắt lại thấp thoáng một n
i tang thương u uất, vẻ
mặt hết sức hờ hững, cho dù là nhìn thấy tôi nó cũng chỉ hơi cau mày, chẳng nói
năng gì cả.
"Ôi, Minh Tử, hình như hết chỗ ngồi rồi." Cổ Hằng đi vòng quanh quán ăn một vòng rồi buồn bực chạy về
nói, mà khi nói đôi mắt nó cứ nhìn chằm chằm vào tôi, cái ý tứ đó không cần nói
tôi cũng hiểu. Nhưng tôi lại giả bộ không hiểu gì hết, một mình tôi ngồi đây
thì sao nào, đồ ăn trên bàn tôi đã ăn hết thì sao nào, ai nói tôi nhất định
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!