Nguyễn Thanh chẳng bận tâm người khác kinh ngạc ra sao, cậu không lãng phí thời gian, ngay khi nghe thấy bên ngoài yên tĩnh, cậu quyết đoán mở cửa nhà vệ sinh.
Ánh mắt cậu nhanh chóng hướng về phía cửa sổ ở cuối phòng, không chần chừ mà trèo ra ngoài. Cửa sổ hơi cao, khiến Nguyễn Thanh gặp chút khó khăn, nhưng giờ cậu chẳng còn để ý đến việc có thể bị thương hay không. Bởi vì nếu chần chừ quá lâu, người đàn ông cao lớn kia chắc chắn sẽ vào kiểm tra.
Cậu phải rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Giang Tứ Niên và Cố Chiếu Tây đều có gì đó rất kỳ lạ.
Dù không chắc hai người này có phải sát thủ thuộc về phòng livestream hay không, nhưng Nguyễn Thanh tin rằng họ không phải là loại người tốt.
Giang Tứ Niên khi ở thang máy, tốc độ của hắn quá nhanh, nhanh đến mức kỳ quái, không giống tốc độ mà một người bình thường có thể đạt được.
Hơn nữa, trong ánh mắt hắn không hề có chút tôn trọng nào đối với mạng sống, rất hợp với hình mẫu của một kẻ giết người không chớp mắt.
Còn Cố Chiếu Tây?
Ha! Ai lại có phản ứng như thế khi được người khác vay năm mươi vạn chứ? Hơn nữa đó lại chỉ là một người xa lạ, mới gặp một lần.
Sự dịu dàng không đồng nghĩa với việc là kẻ ngốc nhiều tiền. Cố Chiếu Tây rõ ràng không phải người dễ bị lừa, vậy nếu không phải vì lòng tốt, hẳn anh ta đang có ý đồ gì khác.
Và một kẻ như nguyên chủ, một thanh niên nhút nhát, hướng nội, thì có gì để lợi dụng?
Chỉ có thể là hai điều: gương mặt gần như giống hệt Nguyễn Thanh*, hoặc việc cậu vừa bị chọn làm mục tiêu của phòng livestream.
Bất kể là lý do nào, đều không mang lại điều tốt lành gì cho Nguyễn Thanh.
Nhà vệ sinh của quán bar không nằm ở rìa tòa nhà, nên dù có trèo cửa sổ ra ngoài, cũng chưa chắc đã thoát khỏi phạm vi quán bar.
Phía sau nhà vệ sinh là một hành lang dài, thuộc khu vực hậu trường của quán bar. Thỉnh thoảng có vài nhân viên phục vụ đi qua, cả nam lẫn nữ, mặc đồng phục. Nguyễn Thanh bước đi tự nhiên, không có chút gì căng thẳng, phong thái ung dung, chẳng hề lộ vẻ lo lắng.
Thỉnh thoảng có người tò mò nhìn cậu vài lần. Nhưng vì Nguyễn Thanh đeo khẩu trang, nên cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý.
Phía sau quán bar có nhiều lối thoát, nhưng đều có người canh gác. Nguyễn Thanh quan sát từ trong bóng tối, nhận thấy rằng nếu ai đó muốn ra ngoài qua cửa sau sẽ bị ngăn lại và phải đi vòng ra cửa chính.
Điều này cũng hợp lý, vì họ sợ có người chưa thanh toán mà đã trốn đi qua cửa nhỏ.
Dù vậy, không phải không ai rời đi bằng cửa nhỏ, chỉ là rất ít người làm vậy.
Khi Nguyễn Thanh đang định tìm hiểu kỹ xem ai có thể ra khỏi cửa nhỏ, thì khu vực hậu trường vốn yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào, kèm theo đó là tiếng bước chân dồn dập.
Cậu đã bị phát hiện bỏ trốn.
Nguyễn Thanh nhanh chóng lẩn vào sau một cánh cửa, đứng nép mình trong góc tối, hòa mình vào bóng đêm.
Vì cậu nhỏ nhắn, dù ai đó có đứng ngay trước cánh cửa, cũng khó có thể nhận ra cậu đang nấp phía sau.
"Tìm kiếm kỹ càng từ trong ra ngoài!"
Một người cầm bộ đàm, ra lệnh:
"Phong tỏa toàn bộ lối ra của Phong Nhã. Kiểm tra kỹ tầng hầm, tầng một, tầng hai và tầng ba! Lập tức trích xuất toàn bộ camera giám sát. Bằng mọi giá phải tìm thấy người!"
Ở đầu bên kia, có tiếng đáp lại: Rõ!
Không thể ra ngoài được nữa.
Nguyễn Thanh nhìn qua khe cửa, lặng lẽ quan sát tình hình bên ngoài.
Mặc dù quán bar đã huy động rất nhiều người kiểm tra, nhưng dường như họ không muốn làm phiền khách, vì thế việc lục soát diễn ra khá chậm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!