Người đàn ông không hề do dự, lập tức đặt chiếc cưa điện xuống.
Dù sao, một thiếu niên như cậu, gã chỉ cần một tay cũng đủ kết liễu, có hay không có cưa điện cũng chẳng khác gì.
Nguyễn Thanh liếc mắt nhìn chiếc cưa điện bị bỏ qua một bên, buông thứ trong tay, rồi từ tốn rút tay ra khỏi chiếc túi đeo chéo. Cậu bình thản mở miệng: "Cảm ơn anh trai, em tên là Diệp Thanh, còn anh tên gì vậy?
"Câu hỏi này dường như làm khó gã đàn ông. Gã xoa xoa mái tóc bên trán, lưỡng lự đáp:"... Hứa... Trạch?"
"Hứa Trạch?" Nguyễn Thanh ngước lên nhìn gã đàn ông, giọng điệu vừa thận trọng vừa pha chút thân thiết, nhẹ nhàng nói: "Vậy em gọi anh là anh Trạch được không?"
Giọng nói của thiếu niên dường như vẫn chưa qua giai đoạn vỡ giọng, nghe vừa trong trẻo vừa mềm mại. Rõ ràng cậu chỉ nói bình thường, nhưng lại khiến người nghe có cảm giác như cậu đang làm nũng, thật khó để từ chối.
Hứa Trạch nhìn chằm chằm vào người em trai ham sống sợ chết ngay trước mắt, trong đôi mắt của thiếu niên là sự trong sáng và thuần khiết, như thể nỗi sợ hãi vừa qua chỉ là ảo ảnh.
Thiếu niên trông chẳng khác gì một tên ngốc.
Vừa bị gã đe dọa bằng cưa điện, nhưng chỉ vì gã giống anh trai cậu mà cậu lập tức mất cảnh giác, thậm chí còn bắt đầu dè dặt tìm cách tiếp cận.
Cậu chẳng khác nào chú thỏ ngây thơ làm bạn với chó sói, yếu đuối, ngờ nghệch đến mức không biết sợ chết.
Nhưng mà... có một đứa em trai ngốc nghếch cũng không tệ lắm?
Hơn nữa, nếu móc đôi mắt cậu ra, liệu chúng có còn lấp lánh như vậy không nhỉ?
Hứa Trạch cười rạng rỡ: "Được thôi."
Nói xong, gã lập tức đưa tay chạm vào nốt ruồi lệ của thiếu niên, cười nhẹ: "Vậy giờ em khóc được rồi chứ?
"Nguyễn Thanh bị chạm vào, hơi đau. Cơn đau khiến nước mắt dâng lên, nhưng cậu cố gắng kiềm chế. Cậu tội nghiệp nhìn Hứa Trạch, nói lí nhí:"Em hơi khát... không khóc được..."
Hứa Trạch khó chịu cau mày, giọng bực bội: "Chẳng phải em nói chỉ cần tôi làm anh trai là sẽ khóc sao?
"Giọng nói của Hứa Trạch nghe có chút nguy hiểm, như thể gã đang cân nhắc lại mối quan hệ này. Nếu không đạt được điều gã muốn, gã sẽ lập tức thay đổi thái độ. Nguyễn Thanh không hề hoảng loạn, vẻ mặt vẫn đầy uất ức, khẽ nói:"Nhưng... vừa rồi em chạy rất lâu, mệt lắm, còn khóc lâu nữa.
Hình như cơ thể thiếu nước... Khi cơ thể thiếu nước thì sẽ không khóc nổi đâu...
"Giọng thiếu niên ngày càng nhỏ, càng thêm uất ức, cuối cùng như sắp khóc thật, nhưng có lẽ vì mắt quá khô nên không thể rơi giọt nước mắt nào. Thiếu niên bám lấy vạt áo Hứa Trạch, giọng run rẩy và đầy cầu xin:"Em xin lỗi, anh Trạch đừng giận... được không?"
Thấy Hứa Trạch không nói gì, cậu càng sợ hãi hơn, giọng như sắp khóc: "A Thanh sẽ ngoan mà, anh đừng bỏ rơi em..."
Nói xong, thiếu niên đưa tay lên dụi mắt thật mạnh, như thể muốn ép bản thân phải khóc.
Lúc này, trông cậu thật đáng thương, khuôn mặt đầy vẻ u sầu và lo lắng, sợ bị Hứa Trạch bỏ rơi.
Dù đôi mắt đỏ bừng như máu, cậu vẫn không thể khóc. Rõ ràng là thiếu niên không nói dối, cậu thực sự vì thiếu nước mà khóc không ra.
Cậu vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, bảo khóc là cố dụi mắt để khóc, ngoan đến mức khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng an ủi, không để cậu chịu bất kỳ tủi hờn nào.
Nhưng Hứa Trạch lại chỉ thấy cậu em trai này thật phiền phức.
Giữa đêm thế này, gã biết phải kiếm nước ở đâu? Hơn nữa, nơi này lại chẳng gần chỗ ở của gã.
Nguyễn Thanh dường như nhận ra sự khó xử của Hứa Trạch, liền bỏ tay khỏi mắt, cẩn thận dò hỏi:
"Anh Trạch, em... em khóc không nổi nữa. Em có thể... ra cửa hàng tiện lợi gần đây mua chai nước không?"
Ở đây là khu dân cư, có cửa hàng tiện lợi mở suốt 24 giờ.
Lần này Hứa Trạch không từ chối, dứt khoát quay người: "Đi thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!