Chương 34: Phòng Livestream khủng bố (34)

Bóng tối dày đặc, nặng nề đến mức sinh ra vô số những góc khuất âm u, tựa như không thấy điểm dừng, mang lại cảm giác nguy hiểm vô tận và sự đè nén tột cùng.

Tô Tiểu Chân nhìn người đàn ông ngồi trên bức tường, đồng tử co rút lại, cả cơ thể không ngừng run rẩy, đôi môi cũng run theo.

Cô cố gắng mở miệng nói chuyện, nhưng dường như đã mất đi âm thanh, mãi mà không thể thốt nên lời.

Bởi đó là nỗi sợ hãi khi bị tử thần nhìn chằm chằm, khiến người ta lạnh cả sống lưng, thậm chí không thể khởi lên chút ý chí phản kháng nào.

Cô... sẽ chết.

Nhìn ánh mắt của người đàn ông như thể đang nhìn một con sâu kiến, Tô Tiểu Chân vô cùng rõ ràng nhận ra điều này.

Mặc dù Nguyễn Thanh cũng chỉ là một người chơi mới, nhưng với loại nguy hiểm cận kề cái chết này, cậu đã khá quen thuộc nên không hoàn toàn bị dọa sợ.

Cậu liếc nhìn chiếc cưa điện lạnh lẽo kia.

Chiếc cưa rất lớn và dường như đã cắm rất sâu, với sức lực của cậu không thể nào rút ra trong chớp mắt.

Sau khi nhận thấy không thể cướp được, Nguyễn Thanh lập tức đứng dậy, kéo theo Tô Tiểu Chân vẫn còn đờ đẫn, quay người lao nhanh vào con hẻm.

Không lãng phí dù chỉ một giây.

May mắn là ngay lúc Nguyễn Thanh kéo, Tô Tiểu Chân đã kịp hoàn hồn, không cần cậu dẫn đi mà cũng điên cuồng chạy theo.

Chỉ sợ bị gã đàn ông đó đuổi kịp.

Bởi vì nếu bị bắt, đồng nghĩa với cái chết.

Con mồi đã chạy trốn, gã đàn ông mặc đồng phục giao hàng dường như không vội vàng, ngồi trên đầu tường vui vẻ ngâm nga một bài hát.

Trên mặt gã là nụ cười rạng rỡ, trông vô cùng mãn nguyện.

Chỉ là điệu nhạc gã ngâm nga có chút quái dị, trong đêm khuya tạo cảm giác ớn lạnh.

Ngâm xong một đoạn giai điệu thong thả, gã mới nhẹ nhàng nhảy xuống, tao nhã rút chiếc cưa điện cắm dưới đất lên.....

Rõ ràng đã chạy trước ba bốn phút, nhưng gã đàn ông đó dường như luôn theo sát ngay phía sau.

Chiếc cưa điện đã được khởi động, phát ra âm thanh chói tai, khiến người ta sởn gai ốc.

Và âm thanh ấy cứ vang lên không xa không gần sau lưng hai người, như hình với bóng.

Dù cả hai có chạy nhanh đến đâu, cũng không thể thoát khỏi tiếng cưa ấy, như dòi bám lấy xương cốt.

Nguyễn Thanh thể lực thật sự quá kém, chạy một đoạn đã bắt đầu thở hổn hển, chỉ có thể cố gắng theo kịp bước chân Tô Tiểu Chân.

Chạy suốt một thời gian dài vẫn chưa thấy bóng dáng của con đường đông người.

Cũng không thể cắt đuôi được người đàn ông kia.

Gã cứ chậm rãi theo sau, tựa như mèo vờn chuột, tàn nhẫn trêu đùa họ.

Cho họ hy vọng, rồi lại đẩy họ vào tuyệt vọng.

Cứ tiếp tục như vậy thì cậu sẽ gặp nguy hiểm trước.

Hơn nữa, chạy trốn vốn không phải sở trường của cậu, nhất định phải tìm một nơi nào đó để trốn mới được.

Nguyễn Thanh nhìn sang Tô Tiểu Chân, vừa thở dốc vừa ngắt quãng lên tiếng, Chạy... tách ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!