Nguyễn Thanh nhấm nháp bánh bao một cách chậm rãi vì bánh quá khô, mà cổ họng cậu lại đang bị đau, ngay cả nuốt nước bọt thôi cũng đã thấy đau, chứ chưa nói đến việc nuốt bánh bao.
Khi cậu nhai bánh bao, nét mặt không thể hiện cảm xúc gì. Dù khi gõ bình luận hay xem hình nho, cậu vẫn rất bình thản.
Không có sự thèm thuồng, không có ganh tỵ hay ghen ghét, nhưng hình ảnh cậu lặng lẽ gặm chiếc bánh bao cứng ngắt lại toát lên sự đáng thương đến lạ lùng.
Hình dáng ngoan ngoãn và hiểu chuyện ấy lại càng khiến người khác đau lòng.
Thiếu niên này dường như lẽ ra phải sống trong một tòa lâu đài nguy nga, như một vị hoàng tử bé quý phái, hiển nhiên sở hữu mọi thứ mình mong muốn.
Chứ không phải là ngồi trong một căn hộ thuê tồi tàn, đáng thương nắm trong tay chiếc bánh bao còn sót lại từ hôm qua, nhìn chằm chằm vào những bức ảnh về đồ ăn mà ngay cả một chùm nho cậu cũng không có nổi để ăn.
Thậm chí cậu còn chẳng đủ tư cách để nói rằng mình muốn ăn, vì cậu chẳng có quyền được hờn dỗi hay đòi hỏi.
Và ngay cả chiếc bánh bao khô cứng còn lại ấy cũng không còn nhiều.
Khán giả trong phòng phát trực tiếp nhìn thấy cảnh đó liền đau lòng vô cùng, nhưng chẳng thể làm gì hơn, chỉ có thể kéo nhau ùa vào bài đăng của blogger mà Nguyễn Thanh vừa bình luận, điên cuồng để lại lời nhắn.
[Thanh Thanh thậm chí còn không đủ tiền mua nho, vậy mà mày lại ăn bít tết. Mày có còn lương tâm không hả!?]
[Đúng vậy, ăn thì thôi đi, nhưng mày còn không ăn hết, lãng phí thức ăn là tội lỗi, mày biết không? Mẹ mày không dạy mày điều đó sao!?]
[Nhà nước khuyến khích tiết kiệm mà mày không thấy à!? Mày có biết hiện giờ có bao nhiêu người còn không có cơm ăn không!?
Mà mày lại bữa nào cũng xa xỉ thế này, rảnh tiền sao không quyên góp cho vùng sâu vùng xa đi!?]
[Thanh Thanh đừng khóc, cho anh cái số tài khoản đi, chồng sẽ mua đồ ăn cho em! Em muốn ăn gì anh cũng mua! Không có tiền thì anh đi mượn!]
[Đúng đúng, để lại tài khoản đi, muốn ăn gì tụi anh mua cho! Nhà không thiếu tiền! Một ngày đăng toàn món ăn, cứ như mày ăn nổi chúng ấy!]
Những blogger được đưa lên trang chủ của nền tảng mạng xã hội chẳng bao giờ là những người bình thường, hầu hết đều là những người có lượng fan cực kỳ lớn.
Vị blogger này có hàng triệu người theo dõi, mỗi khi đăng bài, chỉ sau một phút là có hàng trăm, thậm chí hàng nghìn bình luận.
Nhưng hôm nay lại khác, chưa đầy vài phút mà số bình luận đã tăng vọt lên hàng chục nghìn, và vẫn đang tiếp tục tăng nhanh với tốc độ chóng mặt.
Hơn nữa, không một bình luận nào là khen ngợi.
Fan của vị blogger ấy ngỡ ngàng.
Chuyện gì đang xảy ra đây?
Họ bấm vào phần bình luận và liền bị sốc bởi một loạt những phát ngôn vô lý, chẳng phân biệt phải trái, cứ như của những người không có nhận thức.
Không lẽ thế giới này bị mấy kẻ đần độn chiếm lĩnh rồi sao? Làm sao họ có thể nói ra những lời lẽ không có đạo lý và luân lý như vậy?
Và không chỉ có một hay hai người!
[Ngạc nhiên thật đấy, đây là màn biểu diễn gì vậy! Chưa từng thấy bao giờ, mở mang tầm mắt rồi.]
[Mấy người ra đường mà không mang não theo à? Người khác ăn gì thì liên quan gì đến các người!?]
[Trời ạ, lần đầu tiên tôi thấy mấy bình luận ngáo đá như thế này, đúng là khai sáng đấy.]
Những người hâm mộ của blogger cũng nhanh chóng hiểu ra và bắt đầu đấu khẩu. Tuy nhiên, phe đối thủ lại chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, dù lượng fan của blogger đông đảo nhưng họ vẫn không thể chiếm thế thượng phong.
Các fan tức điên, bắt đầu tìm hiểu xem đám fan cuồng loạn này là từ đâu tới.
Trong phần bình luận, cụm từ xuất hiện nhiều nhất là 'Thanh Thanh,' 'Thanh bé bỏng,' và 'vợ tôi' v.v...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!