Gã đàn ông kia biết vị trí của cậu thiếu niên là vì khi nãy cô gái làm động tác "bắn tym" hơi mạnh tay một chút, nên gã để ý được.
Cho nên lúc bị súng chĩa vào mình, gã sợ hãi quá liền khai ra.
Vốn dĩ hai người vốn chẳng quen biết gì nhau, sống sót quan trọng hơn tất cả, gã tin bạn gái mình nhất định sẽ hiểu cho gã.
Biến cố này thực sự chẳng ai ngờ tới, dù là Nguyễn Thanh hay Tạ Huyền Lan.
Tạ Huyền Lan vốn đang ẩn mình ở không xa, tính đợi Diêm Tam lại gần thêm chút nữa rồi ra tay, nào ngờ tên kia lại bất ngờ chỉ điểm vị trí của thiếu niên.
Gã thậm chí còn trực tiếp tố ra chỗ Nguyễn Thanh đang trốn.
Đôi mắt Tạ Huyền Lan mở to, chẳng còn kịp chờ cơ hội nữa, chỉ muốn lập tức lao về chỗ cậu thiếu niên.
Nhưng đã muộn mất rồi.
Ngay khoảnh khắc người đàn ông kia chỉ tay lên kệ hàng, Diêm Tam liền cong môi cười tươi rói, tiếp đó đạp thẳng lên kệ, phóng người nhảy vọt về hướng Nguyễn Thanh.
Nhanh như cắt, lao thẳng đến.
Cô gái thì ngay giây bạn trai mình khai ra, đã không thể tin nổi mà nhìn gã trừng trừng.
Trong lòng cô, bạn trai luôn là người rất tốt, cũng là người cô tin tưởng trao cả đời.
Vậy mà chẳng ngờ gã lại sợ chết đến mức bán đứng người đã cứu mạng mình.
Nếu không có thiếu niên, họ vốn đã chết từ sớm rồi, nhất là cô.
Nhưng giờ không phải lúc trách móc. Ngay khi thấy bạn trai chỉ tay, cô gái liền theo bản năng lao về phía Diêm Tam.
Muốn cản hắn ta lại.
Dù chỉ cản được vài giây cũng được.
Cô biết người đàn ông bên cạnh thiếu niên rất mạnh, chỉ cần câu kéo được vài giây thôi, anh ta sẽ bảo vệ được thiếu niên.
Nhưng động tác của Diêm Tam quá nhanh, cô lao tới lại hụt, ngã nặng nề xuống đất.
Khoảng cách giữa Tạ Huyền Lan và Diêm Tam cũng chẳng tính là gần, tốc độ hắn ta lại không thể nhanh bằng Diêm Tam, chỉ chậm vài giây.
Mà chỉ vài giây ấy thôi, Nguyễn Thanh đã bị Diêm Tam túm chặt cổ tay, kéo thẳng vào lòng.
Nguyễn Thanh bị lộ, tròng mắt lập tức mở to, nhưng cậu cũng chẳng có đường lui.
Kệ hàng quá cao, sau lưng lại là tường, muốn lùi cũng không còn đường lùi.
Đành mặc kệ mình rơi vào tay Diêm Tam.
Hàng mi cậu khẽ run, môi mỏng màu hồng nhạt mím chặt, bóng hình gầy nhỏ thoạt nhìn vừa yếu ớt lại bất lực.
Diêm Tam nhìn thấy Tạ Huyền Lan đang định lao tới giành người, hắn ta liền siết eo Nguyễn Thanh, lùi về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách.
Sau đó cong môi cười nhẹ: "Đội trưởng Tạ, đừng manh động nữa nha ~
"Lời hắn chẳng mang chút uy hiếp nặng nề nào, nhưng lại là đe doạ rõ ràng. Nếu Tạ Huyền Lan còn tiến thêm bước nào, kết cục chắc chắn không phải thứ anh ta muốn thấy. Diêm Tam xưa nay tính khí thất thường, làm gì cũng tuỳ hứng, chẳng ai dám coi thường lời hắn ta. Tạ Huyền Lan đứng khựng lại cách đó không xa, mặt lạnh như băng, gằn giọng:"Diêm Tam, năm xưa người bắt mày là tao.
Có gì thì nhắm vào tao."
"Ra tay với một người vô tội, có đáng mặt đàn ông không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!