Đêm khuya ở A thị tựa như địa ngục trần gian, nơi xa không ngừng vọng lại từng tiếng gào thét thảm thiết, như tiếng kêu gào cuối cùng trước khi lìa đời.
Chỉ có trong siêu thị cạnh khu chung cư dang dở kia là tình hình có phần khác biệt.
Nhưng bầu không khí vẫn vô cùng ngột ngạt.
Bởi người đàn ông đang nở nụ cười rạng rỡ, tay lại cầm súng chỉa thẳng vào hai người đang đứng ở cửa.
Những người còn lại trong siêu thị thấy thế cũng lập tức rút súng, cùng nhau chĩa về phía họ.
Cứ như chỉ cần hai người kia hơi nhúc nhích thôi, loạt đạn sẽ lập tức trút xuống.
Không khí ngập tràn mùi nguy hiểm và căng thẳng.
Câu "nhưng "bé" kia thì không được" đó, rõ ràng là nhằm vào Nguyễn Thanh.
Vì vậy, ngay khi nghe thấy lời đó, toàn thân Nguyễn Thanh liền cứng đờ, da gà nổi lên, từng tế bào trong cơ thể đều gào thét, phải chạy.
Người đàn ông trước mặt này nhất định là một kẻ cực kỳ nguy hiểm.
Bức tường vừa bị đập kia vẫn còn rạn nứt, nơi góc tường vẫn còn thi thể của tên đàn ông mặt sẹo, đủ cho thấy sự tàn bạo và sức mạnh đáng sợ của hắn.
Nhưng lúc này, Nguyễn Thanh bị khẩu súng của hắn ta nhắm thẳng vào, cậu chẳng dám nhúc nhích dù chỉ một chút, chỉ có thể đứng đó, sắc mặt tái nhợt.
Thân hình mảnh khảnh mong manh mang theo vẻ bất an và bối rối.
Tạ Huyền Lan đưa tay kéo Nguyễn Thanh ra sau lưng mình, rồi mặt trầm xuống, giọng trầm khàn hỏi: "Diêm Tam, cậu có ý gì đây?
"Diêm...? Ánh mắt Nguyễn Thanh khựng lại một chút. Diêm Từ cũng họ Diêm, xem ra giữa hai người này quả thực có liên quan."Không có gì cả."
Diêm Tam thu lại súng, xoay nó qua lại trên đầu ngón tay, động tác thuần thục như đang chơi đồ chơi, "Chỉ là bị đội trưởng Tạ tống giam mấy tháng, nên tay hơi giãn ấy mà."
"Cho nên cậu muốn trả thù tôi?"
Tạ Huyền Lan liếc sang những người còn đang chĩa súng vào mình, sắc mặt không chút biểu cảm, "Cậu nghĩ cậu có thể giết tôi?"
"Ơ kìa sao thế được?"
Diêm Tam nhướng mày, cười khẽ, "Đội trưởng Tạ hiểu lầm rồi."
"Tôi nói rồi mà, đội trưởng có thể đi."
Nói tới đây, ánh mắt Diêm Tam nghiêng sang Nguyễn Thanh, khẽ nghiêng đầu, môi cong lên thành một nụ cười rực rỡ, "Nhưng đằng ấy à, thì không được nha~."
Tóc hắn ta hơi dài, động tác nghiêng đầu khiến vài sợi tóc rơi xuống, che khuất một phần ánh mắt.
Nhưng dẫu có che, vẫn chẳng thể nào che nổi sự nguy hiểm đang rực cháy nơi đáy mắt hắn ta.
Tựa như một con rắn độc cực kỳ nguy hiểm, đã nhắm trúng con mồi.
Tăm tối, lạnh lẽo, và rợn người.
Ánh mắt của Diêm Tam khiến da đầu Nguyễn Thanh tê dại, cậu không yên lòng mím chặt môi, cúi đầu tránh ánh mắt hắn ta.
Lúc cúi đầu, Nguyễn Thanh mới nhận ra tay mình vẫn đang nắm lấy tay Tạ Huyền Lan, liền hơi buông lỏng một chút, định rút tay về.
Nếu Tạ Huyền Lan chọn từ bỏ cậu, cậu cũng không oán trách gì.
Dù sao người Diêm Tam nhắm đến là cậu, cậu không nên kéo Tạ Huyền Lan xuống nước cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!