Chương 205: Trốn Thoát Khỏi Tận Thế (9)

Đánh giá: 9 / 1 lượt

Dù là tên đầu trọc hay tên mặt sẹo, kỳ thực diễn xuất cũng chẳng khá khẩm gì cho cam.

Huống hồ những người còn lại trong siêu thị chỉ dửng dưng đứng nhìn, không một ai lên tiếng hay phản đối, chỉ cần để ý một chút là nhận ra có gì đó sai sai.

Thế nhưng hiện tại, hai người bọn họ lại buộc phải vào trong, bởi không ít họng súng trong siêu thị đang chĩa thẳng vào họ.

Cửa kính siêu thị mở toang, mà ngay ngoài cửa chính là con đường lớn, một khi đối phương nổ súng thì đến chỗ núp cũng chẳng có mà tìm.

Sau khi bị cậu rút tay ra, tay của Tạ Huyền Lan cũng bất giác siết lại, như thể vẫn còn lưu lại chút cảm giác ấm mềm và tê rần.

Cái tê rần đó xuyên thẳng vào đáy lòng anh ta, khiến cơ thể vốn đã căng cứng càng thêm căng cứng.

Thế nhưng trên mặt anh ta lại chẳng hiện lên chút cảm xúc dư thừa nào, vẫn nghiêm túc như cũ, khẽ gật đầu với tên đầu trọc: "Cảm ơn."

Tên đầu trọc ngượng ngùng cười cười: "Ra ngoài đều là anh em cả, giúp nhau một tay là chuyện nên làm mà."

"Vào trước đi."

Gã vừa nói vừa tránh sang một bên, ra hiệu cho hai người vào trong.

Nguyễn Thanh liếc nhìn Tạ Huyền Lan, còn anh ta thì trực tiếp vươn tay, nắm lấy tay Nguyễn Thanh, rồi tự nhiên dắt cậu bước vào siêu thị.

Như thể trong này chẳng hề tồn tại chút nguy hiểm nào cả.

Nguyễn Thanh cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn để mặc Tạ Huyền Lan dắt đi, trông vô cùng yên tĩnh và nghe lời.

Súng của họ chỉ còn lại năm viên đạn, cứng đối cứng tuyệt đối không phải là lựa chọn sáng suốt, chỉ có thể vào siêu thị, xem thử có tìm được cơ hội hay không.

Dù sao trong siêu thị cũng có rất nhiều nơi để ẩn nấp, lại thêm người của họ cũng không ít, khả năng đối phương nổ súng bừa bãi là rất thấp.

Ngay khi hai người vừa bước vào, tên mặt sẹo liền đóng cửa siêu thị lại, thậm chí còn khóa bằng xích sắt.

Nếu là ngày thường thì hành động này sẽ rất đáng ngờ, nhưng giữa thời tận diệt như hiện giờ, chuyện đó lại chẳng có gì bất thường cả.

Khoá trái sẽ chặn bọn tang thi tốt hơn, cũng khiến người ta cảm thấy an toàn hơn phần nào.

Nguyễn Thanh quét mắt một vòng quanh siêu thị, bên trong có không ít người, tuy nhiều kẻ đội mũ, nhưng lờ mờ vẫn thấy đó là những cái đầu trọc lốc..... Trông chẳng khác nào những tên vượt ngục vừa thoát khỏi lao tù.

Mà lại còn là loại giết người không gớm tay.

Ngoài mấy kẻ đó, trong các góc còn có vài người trông như thường dân, trên mặt đều là vẻ sợ hãi hoảng loạn, thậm chí còn run rẩy.

Hiển nhiên là sợ đến độ không chịu nổi.

Mà quanh đây đâu có tang thi, họ sợ ai, chẳng cần nói cũng rõ rành rành.

Tiếng khóc khi nãy rất có thể là do họ phát ra, bởi trên mặt vài người vẫn còn vương nước mắt.

Ánh mắt Nguyễn Thanh vừa quét đến một chỗ nào đó thì liền khựng lại..... Xác chết?

Là xác chưa biến dị thành zombie.

Thi thể kia bị giấu ở một góc, chỉ lộ ra một phần rất nhỏ, khó mà phân biệt được là người thường bị giết chết, hay là người bị xác sống cắn trúng mà chưa kịp biến dị đã bị xử lý.

Nguyễn Thanh nghiêng về khả năng đầu tiên hơn, bởi chỉ cần nhìn phần quần áo lộ ra cũng có thể thấy được sự xộc xệch đến mức kinh khủng.

Không phải mức độ có thể do tang thi cào rách.

Đám người này còn độc ác hơn cả tưởng tượng của cậu, sinh mạng con người với bọn chúng mà nói, căn bản không hề có chút nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!