◎ Cậu ấy là cái gì chứ ◎
Toàn bộ đèn trong trường đột nhiên vụt tắt khi tiết học mới chỉ đi được một nửa.
Lớp học lập tức chìm vào bóng tối.
Khoảnh khắc ánh sáng vụt tắt, Kiều Nặc liền mở mắt, tròng mắt trong veo, không hề có dấu vết của cơn buồn ngủ trước đó.
Sau khi mở mắt, trên tay Kiều Nặc xuất hiện một tấm bùa, anh cảnh giác quan sát xung quanh.
Xung quanh vẫn còn tiếng ồn ào của học sinh, cũng có thể cảm nhận được hơi thở của họ trong lớp học.
Bây giờ mới khoảng tám giờ tối, không thể nào là quỷ vực được..... Có vẻ như chỉ đơn thuần là mất điện mà thôi.
Kiều Nặc nhìn ra ngoài cửa sổ, Đại học Số 1 rất hiếm khi mất điện, nhưng không phải là không thể, chỉ là thường sẽ có thông báo trước.
Nhưng lần này lại không có bất kỳ thông báo nào.
Có gì đó hơi kỳ lạ.
Nguyễn Thanh vì nằm ngủ úp mặt xuống bàn, khuỷu tay đã che mất tầm nhìn nên không hề tỉnh giấc khi bỗng nhiên tối đen bất thường.
Cậu bị tiếng ồn đánh thức.
Nguyễn Thanh vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện lớp học tối om. Phản ứng đầu tiên của cậu chính là... chẳng lẽ tên quỷ vương bị cậu đâm một dao tìm đến rồi?
Lần này Nguyễn Thanh tỉnh hẳn.
Cả người cậu run lên không kiểm soát được, đầu gối mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, ngay cả môi cũng khẽ run rẩy.
Nguyễn Thanh nghe thấy tiếng thở bên cạnh, theo bản năng ôm chặt lấy eo Kiều Nặc, cả người vùi vào lòng anh.
Do vừa tỉnh ngủ, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cộng thêm nỗi sợ hãi trong bóng tối, Nguyễn Thanh hoàn toàn không ý thức được hành động của mình.
Đến khi cậu nhận ra... thì đã ôm chặt Kiều Nặc rồi.
Nhất thời, buông tay cũng không được, không buông cũng không xong.
Dù ban đầu đã phán đoán đây chỉ là sự cố mất điện, nhưng Kiều Nặc vẫn không hề lơ là, anh duy trì cảnh giác cao độ, hoàn toàn không để tâm đến người bên cạnh.
Anh cũng không ngờ Nguyễn Thanh sẽ đột nhiên ôm mình.
Vậy nên Kiều Nặc còn chưa kịp phản ứng, đã có thêm một người trong lòng.
Kiều Nặc lập tức trừng lớn mắt, theo phản xạ mà giơ hai tay lên, cả người cứng đờ.
Tim cũng đột nhiên lỡ một nhịp, giây tiếp theo bắt đầu đập điên cuồng.
Ngay cả lá bùa trong tay cũng không giữ nổi, rơi thẳng xuống đất.
Lần này không chỉ vành tai, mà ngay cả gương mặt tuấn mỹ của Kiều Nặc cũng đỏ bừng.
Điện đã mất được vài phút, Kiều Nặc cũng dần thích ứng với bóng tối, lờ mờ nhìn thấy thiếu niên đang ôm mình.
Anh có thể cảm nhận được rõ ràng độ ấm của đối phương.
Rõ ràng không nóng, nhưng lại giống như thiêu đốt.
Hương lan nhàn nhạt vương trên người thiếu niên quẩn quanh nơi chóp mũi, từng đợt từng đợt tràn vào, khiến trái tim Kiều Nặc dâng lên một cảm xúc kỳ lạ khó diễn tả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!