Chương 17: Phòng Livestream khủng bố (17)

Trong căn phòng thí nghiệm tối tăm, một thiếu niên mảnh khảnh đang quỳ gối trên sàn, quay lưng về phía cửa, không biết đang làm gì.

Cậu chăm chú đến mức mãi cho đến khi người phía sau lên tiếng mới giật mình nhận ra có người đến.

Nghe thấy tiếng nói, thiếu niên hốt hoảng quay đầu lại, dường như bị giật mình, đôi mắt ngấn lệ, trông có vẻ bất an, như một chú mèo con bị hoảng sợ.

Bác sĩ Ôn!

Khi thấy người phía sau là bác sĩ, đôi mắt của Nguyễn Thanh sáng lên, long lanh như ngàn vì sao lấp lánh trong niềm vui mừng.

Tuy nhiên, ngay giây sau, cậu dường như nhớ ra điều gì đó, vội vàng giấu đôi tay của mình ra sau lưng, mắt nhìn về phía khác.

Dáng vẻ lúng túng ấy chẳng khác gì kiểu giấu đầu lòi đuôi.

Bác sĩ bước vào với gương mặt không cảm xúc, đứng trước mặt Nguyễn Thanh, tay đút trong túi áo, ánh mắt trước tiên dừng lại ở quả cầu đen trong lồng kính, sau đó mới chuyển sang cậu thiếu niên, từ trên cao nhìn xuống mà hỏi, Cậu nhìn thấy gì?

Giọng của bác sĩ nhẹ nhàng đến rợn người, ánh mắt nhìn cậu không hề gợn sóng, lạnh lùng như đang quan sát một kẻ đã chết, nhưng Nguyễn Thanh dường như chìm đắm trong thế giới của mình, không nhận ra điều đó.

Thiếu niên ngơ ngác ngẩng đầu lên, dường như không hiểu câu hỏi của bác sĩ.

Ánh mắt của bác sĩ hạ xuống tay cậu,

"Cậu đang cầm cái gì vậy?"

Nguyễn Thanh rụt cổ lại, gương mặt xinh xắn ửng đỏ, cậu lắc đầu lia lịa, nhỏ giọng nói trong ngượng ngùng,

"Không... không có gì."

Dù nói là không có gì, nhưng dáng vẻ của cậu lại như vừa làm điều gì xấu, lộ rõ sự chột dạ.

Rõ ràng cậu không giỏi nói dối.

Bác sĩ nhìn cậu thiếu niên lắc đầu, ánh mắt lạnh buốt. Vài giây sau, anh cười, vẫn là nụ cười ấm áp như thường lệ, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy nụ cười ấy vô cùng đáng sợ, đến mức làm không khí trong phòng như lạnh thêm vài độ.

Nhưng Nguyễn Thanh chẳng hề nhận ra điều gì bất thường, có lẽ vì ngượng ngùng nên cậu không dám nhìn thẳng vào bác sĩ.

Nếu cậu chịu nhìn kỹ, cậu sẽ nhận thấy trên tay áo và túi áo của bác sĩ có vết máu loang lổ. Dù ánh sáng trong phòng mờ mịt, màu đỏ trên chiếc áo trắng tinh vẫn hiện rõ, quá dễ thấy.

Hơn nữa, quần áo của bác sĩ còn nhăn nhúm, như thể vừa trải qua một trận ẩu đả.

Trong túi áo của bác sĩ dường như còn có một vật gì đó sắc nhọn, khiến túi phồng lên.

Nhìn hình dạng, có lẽ là một con dao mổ.

Ngay cả khi là một bác sĩ, việc mang dao mổ theo bên mình cũng quá kỳ lạ.

Nhưng lúc này Nguyễn Thanh vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không để ý đến những điều kỳ quặc ở người đối diện.

Khán giả trong phòng phát sóng kinh dị thì lại phát hiện ra, nhưng họ không có mặt ở đó, chỉ có thể nhìn màn hình mà sốt ruột, hàng loạt bình luận dày đặc trôi qua.

[Nguyễn Thanh, chạy đi!!!

Hắn muốn giết cậu đấy!!!]

[Nguyễn Thanh đừng xấu hổ nữa, ngẩng đầu lên mà nhìn hắn đi! Quần áo của hắn toàn là máu kìa!!!]

[Máu trên người bác sĩ là từ đâu ra vậy? Chẳng lẽ trên đường dẫn người đi nộp phí, hắn còn làm một ca phẫu thuật à?]

[Suy đoán táo bạo, có khi nào là máu của Giang Tứ Niên không? Hắn vừa đi ra ngoài với Giang Tứ Niên mà, chẳng lẽ Giang Tứ Niên đã bị hắn hạ gục rồi?]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!