Chương 15: Phòng Livestream khủng bố (15)

------

Chương trình phát sóng kinh dị nổ tung ngay lập tức, hàng loạt lời lăng mạ xuất hiện. Ngay cả những khán giả vốn dĩ thanh lịch, ghét sự bạo lực đẫm máu cũng không thể giữ được bình tĩnh, bình luận tràn ngập với tốc độ chưa từng có.

Bình luận dày đặc, che khuất hoàn toàn khuôn mặt thanh tú, đẹp trai của bác sĩ trên màn hình.

[Đồ khốn! Moẹ thằng này! Trông choá thiệt chứ!!! Tao biết ngay mà, hắn chẳng phải loại tốt đẹp gì! Nhưng không ngờ hắn lại giở trò bẩn thỉu như vậy!!!]

[Thích tôi!?

Địt mẹ thề, không biết hắn đã soi gương chưa, xem thử hắn có xứng không!?]

[Cóc ghẻ mà cũng muốn ăn thịt thiên nga! Với bộ dạng ghê tởm của anh, còn dám mơ được Thanh Thanh yêu thích, nằm mơ đi!!!]

[Khốn nạn!

Dừng tay đi trời ơi! Nếu hắn dám làm hại Thanh Thanh, tôi thề sẽ không để yên cho hắn đâu!!!]

[... Chẳng lẽ chỉ có mình tôi thấy tư thế của Thanh Thanh lúc này thật sự khiến người ta muốn bắt nạt cậu ấy sao!?

Nóng cả người rồi.]

Đôi mắt của thiếu niên trống rỗng, như thể linh hồn đã bị hút đi, cặp mắt đẹp đẽ nhưng vô hồn, tựa như một con búp bê tinh xảo không còn linh khí.

Cậu dường như có thể dễ dàng bị người khác điều khiển, đặt vào bất kỳ tư thế nào mà họ muốn.

Dù không phải là búp bê tinh xảo không thể cử động, thì thực tế cũng chẳng khác là bao, thiếu niên luôn ngoan ngoãn và bình tĩnh, ngay cả khi bị bắt nạt đến mức tồi tệ, có lẽ cậu cũng chỉ biết đỏ hoe đôi mắt, ấm ức không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ tức giận.

Ngay cả khi tức giận, cậu hẳn cũng đẹp đến mức khiến người ta muốn bắt nạt cậu thêm nữa.

Bác sĩ lại nhẹ nhàng vuốt ve đôi lông mày tinh tế của thiếu niên, ngón tay thon dài vuốt dọc gương mặt trắng mịn như ngọc, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ mọng.

Môi của thiếu niên mỏng, nhưng có dáng rất đẹp, bởi vì vừa bị ma sát lúc nãy, giờ đây đôi môi ấy đã nhuốm màu đỏ thẫm, tựa như bầu trời hoàng hôn rực rỡ, với vết cắn in hằn thêm phần yêu kiều, khiến cậu trông như quả anh đào chín mọng, khiến người ta muốn nếm thử.

Ánh mắt của bác sĩ tràn đầy sự ngưỡng mộ, Thật đẹp.

Anh nâng cằm trắng ngần của thiếu niên lên, ngón tay cái nhẹ nhàng nhấn mạnh, khiến đôi môi cậu hé mở, để lộ ra hàm răng trắng tinh, phảng phất một màu hồng bên trong.

Tư thế ấy giống như đang mời gọi một nụ hôn.

Ánh mắt bác sĩ tối lại khi nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của thiếu niên, một lát sau, anh cúi người xuống, từ từ tiến lại gần.

Ngay khi anh gần kề, hơi thở giao hòa, sắp chạm vào thiếu niên, từ phía sau vang lên tiếng rầm rầm đầy nôn nóng.

Có người đang giận dữ đá cửa, ngoài Giang Tư Niên ra chẳng còn ai khác.

Âm thanh này cắt ngang hành động của bác sĩ, ánh mắt anh lóe lên một tia không vui, nhưng cuối cùng anh vẫn đứng thẳng dậy và buông thiếu niên ra.

Bác sĩ thu lại cảm xúc trong mắt, đeo lại khẩu trang cho thiếu niên, rồi búng tay một cái.

Tiếng búng tay vang lên trong trẻo, như có sức mạnh xuyên thấu, tựa như muốn đâm thẳng vào linh hồn người nghe.

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Thiếu niên nằm trên giường ngay khi nghe thấy âm thanh ấy, đôi mắt trống rỗng lập tức trở nên có hồn hơn, một lần nữa sáng ngời, như thể vừa được đánh thức khỏi giấc mơ, nhưng ký ức của cậu dường như chỉ dừng lại ở khoảnh khắc trước khi nói buồn ngủ, không nhận ra điều gì bất thường, nhìn bác sĩ với ánh mắt vẫn thuần khiết, vô tội.

Cậu nhìn anh chăm chú, đôi mắt trong veo ấy tựa như phản chiếu góc tối nhất của con người, khiến người ta tự thấy hổ thẹn.

Bác sĩ cầm giấy bút, chăm chú ghi lại những điều thiếu niên vừa nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!