Ngu Thừa Diễn rất muốn ở riêng với Ngu Duy thêm một lúc nhưng Ngu Duy lại lo lắng cho Ninh Tố Nghi nên hai người đành vội vã quay về.
Lúc đi, Ngu Thừa Diễn đi rất nhanh nhưng lúc về lại bất giác đi chậm lại, tham lam kéo dài chút thời gian được ở riêng với Ngu Duy.
Hắn biết rằng sau khi hắn nổi giận, trưởng lão và giáo tập ngoại môn tuyệt đối không dám làm khó Ninh Tố Nghi nữa.
Quả nhiên, Ngu Duy nhận được tin từ Ninh Tố Nghi rằng sau khi hai người họ rời đi, trưởng lão và giáo tập ngoại môn không dám nói gì nữa, cũng không có ý định phạt Ninh Tố Nghi, ngược lại còn cho nàng về nghỉ ngơi, ngay cả môn khoá cũng không cần tiếp tục nữa.
Đây là lần đầu tiên Ngu Duy gặp phải chuyện này, nàng kinh ngạc nói: "Lần này trưởng lão và giáo tập dễ nói chuyện ghê, vậy mà lại không tìm chúng ta gây sự nữa."
Nếu là trước đây làm ầm ĩ một trận lớn như vậy, chỉ e rằng các nàng khó tránh khỏi bị một trận bị quở mắng, trách phạt nặng.
Ngu Thừa Diễn nhíu mày: "Họ thường xuyên gây sự với ngươi sao?" (*)
(*Editor: Về chuyện xưng hô, editor lựa chọn khi trò chuyện với Ngu Duy hay Tạ Kiếm Bạch khi chưa bị phát hiện thân phận, Ngu Thừa Diễn sẽ gọi hai người là ngươi, trong suy nghĩ sẽ là bà/ ông. Có thể phát sinh cách refer nhân vật Ngu Duy là nàng trong một số trường hợp.)
"Đúng vậy, ai bảo ta là cái này chứ." Ngu Duy đưa hai tay l*n đ*nh đầu, làm động tác giống như đôi tai đang cử động.
Sắc mặt Ngu Thừa Diễn lại càng tệ hơn.
Hắn đến đây đã được vài tháng, đủ để hắn hiểu ra nhiều chuyện. Đầu tiên là tu tiên giả thời đại này được Tạ Kiếm Bạch che chở nên chuyện kỳ thị yêu tộc trở nên rất phổ biến.
Vạn năm trước, Tạ Kiếm Bạch đã giết hàng chục triệu yêu ma, làm lung lay căn cơ của hai tộc, sau đó dùng một phách của mình hóa thành sức mạnh để bảo vệ biên cảnh, nhờ đó mà tu chân giới mới có một vạn năm yên ổn. Lâu dần, tu sĩ đương nhiên sẽ sinh ra xem thường với kẻ bại trận dưới tay mình.
Ngược lại là ở trong tương lai, Tạ Kiếm Bạch không chỉ thu hồi hồn phách mà còn giải tán Huyền Thiên Tiên Tông, xóa sạch toàn bộ các loại kết giới và cấm chế bảo vệ đã thiết lập từ vạn năm trước. Tu chân giới mất đi sự che chở, không còn ưu thế, hạ giới lại rơi vào hỗn loạn, sau đó các tu tiên giả chỉ có thể dựa vào chính mình, không dám kiêu ngạo tự mãn nữa.
Huống chi vị Kiếm Tôn đại nhân vô cùng cao quý trong lòng họ cũng đã thành thân với yêu tộc, những tu tiên giả này còn mặt mũi nào mà tiếp tục xem thường yêu tộc nữa chứ.
Trước đây Ngu Thừa Diễn chỉ nghĩ rằng quy củ của Huyền Thiên Tiên Tông nghiêm ngặt, có lẽ Ngu Duy sẽ không quen. Không ngờ rằng bà còn bị người ta kỳ thị và xa lánh, xem ra là chuyện vừa rồi vị trưởng lão kia muốn ra tay đánh người cũng không thoát khỏi liên quan với việc khinh miệt huyết mạch yêu tộc của bà.
Càng nghĩ, sắc mặt Ngu Thừa Diễn càng lúc càng lạnh.
Trước đại đạo chúng sinh đều bình đẳng, theo hắn thấy, nếu một tu sĩ thật tâm cảm thấy mình sinh ra đã cao quý hơn yêu tộc, ma tộc thì có nghĩa là đạo hạnh của người này có thiếu sót, khó mà leo lên được thang trời.
Trong lòng hắn không vui, một mặt là vì tức giận khi Ngu Duy bị đối xử bất công, mặt khác cũng là "hận rèn sắt không thành thép" với những tu sĩ này.
Trong tương lai nơi Ngu Thừa Diễn lớn lên, tu chân giới đã không còn Huyền Thiên Tiên Tông, chuyện quá khứ đã trở thành lịch sử, nhưng khi thân ở trong thời đại này, hắn vẫn có một cảm giác khó tả.
Đây chính là Huyền Thiên Tiên Tông do chính tay người đó sáng lập, các đệ tử nơi đây đều là môn đồ, hậu bối của y... Nếu ngay cả đệ nhất tiên tông cũng "thượng bất chính, hạ tắc loạn" như vậy, có thể tưởng tượng được phần lớn tu tiên giả ngày nay đều là dạng người gì.
Một, hai người thì thôi đi, nếu sự ngạo mạn này là đặc tính của toàn bộ tu chân giới, vậy thì thời kỳ đỉnh cao của tu chân giới đã đi đến hồi kết cũng là chuyện đương nhiên.
Ngu Thừa Diễn ở thiên giới quản sự đã lâu, hắn không quen nhìn những chuyện dơ bẩn này, trong một khoảnh khắc, hắn thậm chí đã nảy sinh ý định chấn chỉnh Huyền Thiên Tông, thậm chí là cả tu chân giới.
Nhưng đó cũng chỉ là một ý nghĩ thoáng qua mà thôi. Chưa kể đến chuyện bây giờ hắn không có tiên lực mà cho dù có, cũng không đến lượt hắn ra tay – Tạ Kiếm Bạch sắp hạ phàm độ kiếp rồi, những chuyện đau đầu này đều nên là của y.
Những ý nghĩ phiền nhiễu cứ quẩn quanh trong đầu, nhưng bề ngoài Ngu Thừa Diễn không hề biểu lộ ra, hắn vẫn ôn tồn nói: "Sau này ngươi không cần để ý đến những người đó, muốn lộ tai và đuôi thì cứ lộ, muốn biến thành mèo thì cứ biến, mọi chuyện đã có ta đây rồi."
Nghe hắn nói vậy, Ngu Duy liền ngẩn ra.
Ninh Tố Nghi đã dặn dò nàng quá nhiều, điều đó khiến cho tiểu yêu miêu lúc này có chút do dự.
"Nhưng... nhưng như vậy không hợp quy củ." Nàng nói nhỏ.
Cơn giận mà Ngu Thừa Diễn vừa đè nén xuống lại bùng lên.
Hắn không chịu nổi dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí này của Ngu Duy, bất giác trầm giọng xuống nói: "Chỗ nào không hợp quy củ? Ngay cả trong tông pháp của tông môn cũng không hề viết cấm đệ tử yêu tộc hóa nguyên hình, ta thật muốn biết những kẻ đó dựa vào đâu mà gây khó dễ cho ngươi vì những chuyện này!"
Trong lúc hai người nói chuyện, họ đã trở về ngọn núi của ngoại môn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!