Ngu Thừa Diễn sững sờ nhìn họ, một lúc sau, hắn bật cười.
"Có những lời này của hai người đối với con đã đủ rồi." Hắn nói từ tận đáy lòng: "Nhưng lần này, xin đừng để con ra đời nữa."
Ngu Thừa Diễn nhìn Tạ Kiếm Bạch: "Mọi lo lắng của người đều đúng, con vốn không nên được sinh ra."
Tiếp theo, Ngu Thừa Diễn kể lại toàn bộ đoạn ký ức về chân tướng mà hắn đã thấy, bao gồm cả chuyện về thoại bản, nhân vật chính và vận mệnh đã được định sẵn.
Ngu Duy nghe mà hứng thú, nàng không có cảm giác nguy hiểm gì hết. Bây giờ tất cả mọi chuyện đã được xâu chuỗi lại, nàng cũng hiểu vì sao trong giấc mơ, Tạ Kiếm Bạch ở giai đoạn sau lại suy sụp và u uất đến vậy.
Dù có là Thiên Tôn thì làm sao hắn có thể chống lại thiên mệnh chứ?
Họ đều là những quân cờ có số phận đã được định sẵn, bị một bàn tay vô hình trêu đùa hết lần này đến lần khác.
"Cho nên, suy nghĩ lúc đó của người là đúng." Ngu Thừa Diễn thấp giọng nói: "Con không nên tồn tại nhưng lại vì cuốn thoại bản tưởng rằng con là nhân vật chính đó mà được sinh ra."
Tạ Kiếm Bạch chau mày, hắn trầm giọng nói: "Vậy nên, thứ đứng sau hỗ trợ Quách Chính Thành và những người khác hồi sinh, để chúng làm điều ác và rồi lại đoạt xá hắn... cũng có liên quan đến cuốn sách đó?"
"Đúng vậy." Ngu Thừa Diễn nói: "Lúc tiêu diệt nó, con đã cảm nhận được "sự tồn tại" của nó. Nó tràn đầy ác ý với hai người, thậm chí là với cả thế gian này nhưng con lại có thể cảm thấy nó có liên quan đến con."
"Sau khi nó tan biến, con dường như cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi rất nhiều."
Tạ Kiếm Bạch không nói gì, từng chuyện từng chuyện trong những năm qua lướt qua trước mắt hắn.
Lời của Ngu Thừa Diễn và cuốn thoại bản kia tựa như mảnh ghép cuối cùng, ráp nối rất nhiều chuyện lại với nhau.
Ví như trong trận đại chiến ở hạ giới vạn năm trước, trước khi hắn phi thăng, Tạ Kiếm Bạch đã từng cảm nhận được có một đôi mắt trong cõi u minh, đầy ác ý nhìn vào mọi thứ, thúc đẩy sát khí muốn khiến thế gian lầm than, trở nên thảm khốc hơn; có lẽ, đó chính là thiên ý của nguyên tác.
Nó muốn thúc đẩy mọi thứ trên đời, để thế gian biến thành dáng vẻ như trong sách. Nhưng vạn vật đều có linh, trong một thế giới rộng lớn hơn mà nguyên tác không thể trói buộc, mọi thứ đều tự do phát triển. Giống như Tạ Kiếm Bạch, hắn đã ngăn chặn thảm kịch đó, cứu sống vô số sinh linh.
Mà những sinh mệnh đó, trong nguyên tác có lẽ chỉ là một câu ghi chép ngắn ngủi của lịch sử, bị người ta đọc lướt qua, thậm chí không để lại dấu vết.
Việc Tạ Kiếm Bạch chấm dứt cuộc chiến đó là bước đầu tiên một nhân vật có linh hồn của riêng mình xoay chuyển thiên mệnh của nguyên tác, cũng là khởi đầu cho sự thay đổi của vận mệnh đã định.
Cũng từ lúc đó, Tạ Kiếm Bạch luôn cảm thấy có một đôi mắt dõi theo mình, âm thầm dò xét và đầy ác ý.
Hóa ra, thiên mệnh của nguyên tác vẫn luôn theo dõi và quan sát hắn.
"Mấy người Quách Chính Thành có thể giết được mẫu thân, nhất định cũng là vì có thiên mệnh kia ở sau lưng giúp đỡ." Ngu Thừa Diễn thấp giọng nói: "Đó là lý do tại sao bọn họ chỉ giết người mà không ra tay với con. Nếu thật sự là bản thân Quách Chính Thành, lão chắc chắn sẽ giết luôn cả con."
Tạ Kiếm Bạch trầm giọng hỏi: "Nếu thiên mệnh của nguyên tác cũng là một phần của thiên đạo, vậy thứ mà ngươi đã tiêu diệt rốt cuộc là gì?"
Hai phụ tử nhất thời rơi vào im lặng, bọn họ đều không nghĩ ra nguyên do.
"Hai người có ngốc không vậy." Ngu Duy nói: "Quách Chính Thành đã cùng Ngu Thừa Diễn từ tương lai đến đây, vậy thì thứ chiếm hữu thân xác lão chắc chắn cũng là nguyên nhân giúp lão đi theo được. Cho nên, cái 'thiên mệnh' đó là thiên mệnh của dòng thời gian mà ta đã chết."
Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn đều nhìn Ngu Duy, cả hai bừng tỉnh nhưng lại có chút không dám tin, Ngu Duy lại có thể phản ứng nhanh đến thế.
"Ta không có kiến thức cơ bản chứ đâu có ngốc." Ngu Duy hừ một tiếng: "Còn nói đọc thoại bản vô dụng, mấy tình tiết này trong thoại bản đã viết đến nhàm rồi, nếu hai người đọc thêm vài cuốn thì đã không phản ứng chậm như vậy."
Đôi phụ tử kiếm tu bị nói trúng tim đen nên đành im lặng. Ngu Thừa Diễn sắp xếp lại logic rồi tức thì hắn có chút không dám tin mà nhìn sang Tạ Kiếm Bạch.
"Khoan đã! Nếu thật sự như lời A Duy nói, vậy chẳng phải có nghĩa là người đã bức ép thiên mệnh đến mức không thể sống nổi, cùng đường bí lối, chỉ đành theo Quách Chính Thành chạy đến thời đại này để sống lay lắt... sao?"
Tạ Kiếm Bạch nghĩ ngợi một chút rồi bình tĩnh nói: "Có khả năng."
Ngu Thừa Diễn: ...
Ngu Thừa Diễn: "Vậy ta có thể trở về thời đại này... chẳng lẽ... cũng có một chút quan hệ với người?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!