Chương 86: Có Ngu Thừa Diễn là đủ quý giá rồi

"Ngươi nói cái gì?" Nghe lời của Quách Chính Thành, sắc mặt Ngu Thừa Diễn lập tức thay đổi.

"Ngươi, các ngươi đã hứa với ta, để ta sau khi chết sẽ đến địa phủ chịu phán xét, các ngươi phải giữ lời!" Giọng Quách Chính Thành run rẩy: "Ta không muốn sống nữa, cũng không muốn dính dáng gì đến các ngươi nữa, Tạ Kiếm Bạch, ngươi đã hứa với ta, ngươi không được nuốt lời..."

Nhìn Quách Chính Thành cứ căng thẳng nói qua nói lại, Ngu Thừa Diễn giận dữ quát: "Mau nói!"

"Chính là... A..."

Quách Chính Thành dường như đang giãy giụa khỏi điều gì, khối năng lượng không ngừng rung động. Một lúc sau, nó đột nhiên im lặng.

"Chúng ta đã tu luyện một thời gian rất dài ở Vô Tận Chi Hải, cho đến một ngày, chúng ta cuối cùng cũng có sức mạnh để rời khỏi đây." Một hồi lâu sau, một giọng nói vang lên từ khối năng lượng: "Chúng ta phát hiện Tạ Kiếm Bạch đã thành hôn sinh con, tất nhiên là chúng ta rất vui mừng, muốn nhân cơ hội này báo thù hắn nên chúng ta đã giết Ngu Duy."

Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn nhìn nhau, cả hai đều cùng lúc nhận ra sự kỳ quái ở đây.

d*c v*ng sống của Quách Chính Thành rất mãnh liệt, nếu không lão đã chẳng kiên trì nhiều năm như vậy trong bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này. Ngay cả khi biết mình phải chết, lão vẫn cố tranh thủ cho kiếp sau.

Lúc nói chuyện, giọng lão vốn run rẩy, sợ hai người họ quá tức giận sẽ khiến lão hồn bay phách tán nên lão luôn rất căng thẳng.

Nhưng đột nhiên, sự căng thẳng đó biến mất.

Cứ như là... bị đoạt xá?

Hai phụ tử nghĩ rằng Ngu Duy lúc này chắc hẳn đang rất bối rối, có lẽ còn cảm thấy sợ hãi. Ngu Thừa Diễn lên tiếng: "A Duy..."

Hắn vừa định an ủi vài câu thì nghe Ngu Duy hỏi: "Tại sao ngươi lại ghét ta như vậy?"

Lời này vừa thốt ra, cả Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn đều sững sờ.

Họ nhìn theo ánh mắt của Ngu Duy về phía khối năng lượng, vào lúc này, khối năng lượng đại diện cho Quách Chính Thành đang bất động.

Ngu Duy nhìn nó, ánh mắt nàng có chút xa xăm, dường như đang nhìn xuyên thấu vào thứ gì đó sâu hơn.

"Ngươi là thứ gì?" Ngu Duy nói: "Sức mạnh của sự sống biến mất rồi, ta chỉ thấy một màu đen sâu không thấy đáy. Ta chưa từng thấy loại năng lực này bao giờ."

Sức mạnh của sự sống? Hai người nhanh chóng hiểu ra, Ngu Duy đang nói đến năng lượng sinh mệnh.

Quả nhiên, Quách Chính Thành đã chết, kẻ vừa lên tiếng là một người khác.

Khối năng lượng im lặng, dường như không ngờ mình lại bị nhìn thấu. Một lúc sau, nó phát ra âm thanh xào xạc.

"... Giết... Xóa sổ!"

Một luồng sức mạnh cực lớn đột nhiên bùng phát từ khối năng lượng, mang theo ác ý cuồn cuộn như sóng biển ập thẳng về phía Ngu Duy!

Trong khoảnh khắc đó, Ngu Duy cảm nhận được một cảm giác áp bức chưa từng có, vượt xa mọi sự uy h**p trên thế gian này, giống như linh hồn nàng bị thứ gì đó khóa chặt đến mức không thể cử động.

Ầm ầm!

Mây sấm cuồn cuộn trên Vô Tận Chi Hải làm Ngu Duy mở to mắt.

Tạ Kiếm Bạch ôm nàng vào lòng, lấy thân mình che chắn cho nàng. Còn ở phía trước, Ngu Thừa Diễn tay cầm trường kiếm, chắn trước mặt hai người.

Luồng năng lượng hỗn độn màu đen đó không thể đến gần Ngu Thừa Diễn một phân nào, trong mắt Ngu Thừa Diễn lóe lên vẻ lạnh lẽo, hắn vung trường kiếm, phá tan làn khói đen!

Lấy hắn làm trung tâm, một luồng khí mạnh mẽ đột ngột khuếch tán ra bốn phía. Cùng lúc đó, làn sương đen phát ra tiếng hét chói tai đầy căm phẫn, dần dần tan biến vào Vô Tận Chi Hải.

Ngu Thừa Diễn thu kiếm lại, hắn xoay người, nhìn đôi phụ mẫu trẻ tuổi của mình, tuy có chút mệt mỏi nhưng trong mắt hắn cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.

"Đi thôi." Hắn nói: "Chúng ta về nhà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!