Trong Vô Tận Hải Vực, hai bên giao chiến đều đã gần đến giới hạn.
Quách Chính Thành trước đó vốn tưởng rằng Ngu Thừa Diễn sau khi thấy chân tướng sẽ suy sụp, chuyện lão đoạt xá thanh niên là chuyện chắc như đinh đóng cột, thậm chí không tiếc chủ động phối hợp, để hai phụ tử hủy đi thân thể mà lão đã tu luyện bao năm qua.
Nào ngờ, khi Ngu Thừa Diễn chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng lại bật dậy chống trả.
Lão giả mất đi thân xác, chỉ còn lại một khối năng lượng kỳ dị, thỉnh thoảng hiện ra mặt người thân người nhưng rất nhanh lại biến về hình dạng như khói sương.
Bộ dạng này đã chẳng còn liên quan gì đến con người nữa.
Quách Chính Thành đã ở thế chân tường, tuy lão dựa vào Vô Tận Chi Hải để tồn tại nhưng chỉ có thể mượn sức tu luyện, không thể khống chế bất kỳ sức mạnh nào bên trong, mỗi một chút tiêu hao đều là đang tiêu hao sinh mệnh của chính mình.
Mà Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn cũng sắp đến giới hạn, các cấm chế trên người Tạ Kiếm Bạch lần lượt được mở ra, rất nhanh đã đến cấm chế cuối cùng có thể mở được ở hạ giới.
Hắn không có thần lực, áp lực và tổn thương phải chịu trong Vô Tận Hải Vực cũng vô cùng nghiêm trọng hơn, chưa kể đến Ngu Thừa Diễn bên cạnh cũng là lần đầu thực chiến trong Vô Tận Chi Hải, cả hai đều đang gắng gượng chống đỡ.
Sau khi mất đi thân thể, nhân tính của Quách Chính Thành dường như cũng dần bị nuốt chửng, lão dường như cũng ý thức được điều này, điều đó khiến lão điên cuồng phản công.
Hai phụ tử đứng tựa lưng vào nhau, mắt không rời khỏi làn khói đen đang lượn lờ trong Vô Tận Chi Hải tìm cơ hội tấn công họ.
"Có gì đó không đúng." Tạ Kiếm Bạch trầm giọng nói: "Quách Chính Thành sau khi chết đáng lẽ phải đi luân hồi, cho dù trong lòng có oán hận cũng nên tỉnh lại từ Quỷ Giới. Vô Tận Chi Hải sao có thể ban cho hắn sức mạnh được?"
"Ý ngươi là có kẻ đã giúp lão?" Ngu Thừa Diễn nhìn chằm chằm vào làn sương đen, hắn cau mày nói: "Hay là... Quách Chính Thành hiện tại đã không còn là Quách Chính Thành nữa?"
Tạ Kiếm Bạch im lặng một lúc rồi nói: "Với sức lực hiện tại của ta không thể làm lão trọng thương được, chỉ có sức mạnh của ngươi và sát khí mới có thể gây ảnh hưởng đến lão, điều này cho thấy hình thái hiện tại của Quách Chính Thành ít nhất đã không hoàn toàn thuộc về Lục Giới."
Hơn nữa...
Tạ Kiếm Bạch tay nắm chặt trường kiếm, đôi mắt hơi xếch lạnh lùng nhìn quanh.
Từ vạn năm trước, hắn luôn cảm thấy có thứ gì đó trong cõi hỗn độn và mông lung đang ác ý 'nhìn chằm chằm' vào mình, và vào lúc này đây tại Vô Tận Chi Hải, sự ác ý đó lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Trong lúc tấn công, Quách Chính Thành bắt đầu cố ý tách Ngu Thừa Diễn và Tạ Kiếm Bạch ra.
Ngu Thừa Diễn tuy mệt mỏi, hồn phách hắn bị Vô Tận Hải Vực ăn mòn đến đau rát nhưng trạng thái hắn vẫn ổn.
Hắn vừa định tiếp tục hợp tác với Tạ Kiếm Bạch để tấn công thì bỗng thấy nam nhân vốn luôn vô cảm và bình thản, khoé miệng lại rỉ ra máu tươi.
"Phụ thân!" Ngu Thừa Diễn vô thức hét lên.
Hắn muốn lao đến nhưng sức mạnh màu đen của Quách Chính Thành đã xen vào, khuấy động những con sóng biển chứa đựng vô số năng lượng của thiên hạ, chặn Ngu Thừa Diễn ở phía bên kia.
Không hiểu vì sao, đến lúc này, sức mạnh màu đen mà Quách Chính Thành hóa thành dường như không những không vội vàng nhân cơ hội đoạt xá Ngu Thừa Diễn mà càng tấn công dữ dội hơn về phía Tạ Kiếm Bạch, còn bỏ mặc chàng thanh niên sang một bên.
Lòng Ngu Thừa Diễn nóng như lửa đốt, hắn đã quá tin tưởng vào năng lực của Tạ Kiếm Bạch mà quên mất rằng nam nhân này ở hạ giới, cấm chế nhiều nhất chỉ có thể mở đến cảnh giới Đại Thừa, thần thân của y bị phong ấn và không có sự trợ giúp nào khác, y gần như là đã dùng thân xác huyết nhục của một tu tiên giả để chống chọi với tất cả.
Tạ Kiếm Bạch chịu đựng quá giỏi, nhẫn nại quá tài, khiến người ta quên mất rằng hắn đang phải gánh chịu một áp lực khổng lồ hơn, luôn đến khi mọi chuyện đã ở bên bờ vực nghiêm trọng mới khiến người khác nhìn ra được một hai phần sự thật.
Ngu Thừa Diễn bị từng cơn sóng chặn lại, Vô Tận Chi Hải vốn luôn trung lập như sống lại, không ngừng đẩy hắn ra xa.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn làn sương đen đó lao về phía nam nhân. Bỗng nhiên, Ngu Thừa Diễn nhận ra có điều gì đó không ổn, làn sương đen phía trước vậy mà lại ngưng tụ những năng lượng khác chứa trong Vô Tận Hải Vực, một đám sương đen nhỏ bé ban đầu trong nháy mắt đã biến thành một bóng đen che trời lấp đất, cuồn cuộn ập về phía Tạ Kiếm Bạch!
Ngu Thừa Diễn trừng lớn mắt, hắn không thể tin nổi
- sao Quách Chính Thành lại có bản lĩnh như vậy, nếu có thủ đoạn này, cớ gì phải dây dưa kéo dài với họ đến mức này?
Hắn vội vàng vận lại kiếm thế nhưng năng lượng hỗn độn trong Vô Tận Hải như bị thứ gì đó kéo đi, không hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của hắn, uy lực cũng yếu đi rất nhiều.
Ngu Thừa Diễn dùng hết sức lực để tiến về phía đó nhưng xung quanh như đã bị niêm phong bằng keo, khiến hắn khó có thể đi một bước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!