Chương 7: Tìm thấy rồi

Nếu Ngu Duy được nuôi dạy trong yêu tộc, nàng sẽ biết rằng cảm giác liên kết mơ hồ này chính là liên cảm của yêu tộc với những người cùng huyết thống.

Yêu giới thực hiện chế độ mẫu hệ, dựa vào mối liên kết huyết mạch giữa mẫu thân và nữ nhi để truyền thừa sức mạnh của dòng mẫu hệ qua từng thế hệ. Vai trò của người phụ thân tương đối không quan trọng bằng, nhiều nhất chỉ là dệt hoa trên gấm.

Dù yêu giới cũng có tập tục hôn nhân thông thường nhưng đó không phải là điều bắt buộc. Bản tính của yêu tộc vốn tự do phóng khoáng, nữ yêu tu luyện thường bỏ cha giữ con là chuyện rất bình thường.

Vì vậy liên cảm huyết thống rất quan trọng. Một yêu tộc đủ trưởng thành thậm chí có thể dựa vào liên cảm để phán đoán quan hệ huyết thống xa gần với yêu tộc khác.

Thân phận có thể giả mạo nhưng liên cảm thì không.

Ngu Duy chẳng hiểu gì cả, nàng chỉ thấy kỳ lạ, nhất là khi thanh niên kia nhìn về phía mình, cảm giác này càng mạnh mẽ.

Như thể tim bị một sợi dây mảnh khẽ giật nhẹ.

"Tiểu Duy, sao vậy?" Ninh Tố Nghi phát hiện thần sắc nàng không ổn liền quan tâm hỏi.

Thiếu nữ ôm ngực, có chút mơ hồ lẫn ngơ ngác nói: "Không biết nữa... cảm giác chỗ này hơi tức."

Nàng thường ngày rất khỏe mạnh, ăn ngon ngủ kỹ, ngay cả cảm lạnh cũng chưa từng bị.

Ninh Tố Nghi lập tức nhíu mày: "Có phải gần đây quá mệt, không nghỉ ngơi tốt đúng không? Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ vắng vẻ, để ngươi biến về hình dạng mèo ngủ một giấc cho đã."

Nghe vậy, Ngu Duy liền tức thì vui lên hẳn, nàng ngay lập tức ném vị thanh niên trên đài ra sau đầu, hớn hở theo Ninh Tố Nghi rời đi.

Nàng hoàn toàn không biết, khi Ngu Thừa Diễn trên đài thử luyện nhìn thấy nàng, trong lòng hắn đã dậy sóng kinh thiên động địa như thế nào, cũng không biết sau khi nàng dứt khoát rời đi, Ngu Thừa Diễn suýt nữa đã không kìm được lý trí muốn đuổi theo.

Hắn phải dùng toàn bộ sức lực mới miễn cưỡng giữ mình tại chỗ, giả làm nghĩa tử của Bạch Hạo chân nhân, thi triển kiếm pháp Bạch Hạo.

Tu tiên giả thường một lần bế quan sẽ là vài chục trăm năm, nhất là những tu sĩ ẩn cư như Bạch Hạo, việc đột nhiên có thêm một nghĩa tử cũng không quá xa lạ, chỉ cần Ngu Thừa Diễn biết kiếm pháp của ông, đó chính là bằng chứng tốt nhất.

Rốt cuộc thì ngay cả những tông chủ của tu chân giới cũng không thể ngờ lại có người chỉ cần xem qua lưu ảnh thạch của người khác đã có thể thi triển bí kỹ của đối phương một cách thuần thục đến vậy, điều này quá vượt ngoài tưởng tượng của các tu tiên giả.

Trên lầu các, Cốc Quảng Minh có thần thái hớn hở, không che giấu được sự hài lòng tự đắc với Ngu Thừa Diễn.

Bên cạnh ông, các tông chủ môn phái khác đều cảm thán: "Cốc tông chủ, ngài đúng là tẩm ngầm làm ra đại sự. Bạch Hạo chân nhân có truyền nhân, tin tức này bọn ta còn chưa kịp nhận được, người đã bị ngài lôi kéo rồi."

"Lão đệ nói quá rồi, ta không có bản lĩnh lôi kéo hài tử này, chỉ là cơ duyên phá cảnh của hắn lại ở môn hạ của ta, vậy nên chỉ là trùng hợp thôi." Cốc Quảng Minh cười ha hả.

Các tông chủ khác hoặc chúc mừng hoặc cảm thán, trong lòng đều không khỏi vừa ghen tị vừa tiếc nuối, chỉ hận cơ duyên này sao không ở trong môn phái mình, để không bỏ lỡ một tu sĩ trẻ ưu tú như vậy.

Phía bên kia, Ngu Thừa Diễn vẫn luôn nhẫn nại chờ đợi, nhắc nhở bản thân đừng quá nôn nóng, không thể để người ngoài phát hiện ra Ngu Duy quan trọng với hắn như thế nào.

Tối đến, Cốc Quảng Minh thiết yến mời tất cả tông chủ, trong tiệc chính thức giới thiệu Ngu Thừa Diễn, lời trong ý ngoài đều đã coi hắn như đệ tử của Huyền Thiên. Ngu Thừa Diễn chỉ thất thần, không phản bác gì.

Đợi dạ yến kết thúc, Cốc Quảng Minh lại trò chuyện riêng với hắn thêm nửa canh giờ, sau một hồi lôi kéo, cuối cùng ông cũng cho Ngu Thừa Diễn một quyền hạn rất cao, để hắn tùy ý đến các sơn phong tìm người.

Khi Ngu Thừa Diễn về đến chỗ ở đã là lúc đêm khuya tĩnh mịch, hắn ngồi bên bàn, ngón tay ấn lên sống mũi, thái dương vẫn còn đau âm ỉ.

Hắn vốn chỉ nhìn từ xa mà không chạm với những loại tửu yến này, huống chi trong lòng hắn còn mang tâm sự, cả tối phải giữ cho mình bình tĩnh dù ngọn lửa bồn chồn trong lòng đã thiêu đốt hắn đến đau rát.

Nhưng dù sao thì mẫu thân vẫn ở Huyền Thiên Tiên Tông, đó là chuyện tốt nhất.

Còn việc tìm người... hắn chỉ biết Ngu Duy là đệ tử ngoại môn nhưng Huyền Thiên Tiên Tông có tới mười hai tòa sơn phong ngoại môn, muốn tìm kiếm ước chừng phải tốn chút thời gian.

Hắn đã mất đi bà ba nghìn năm, đã lâu như vậy rồi, một khắc nào hắn cũng không muốn đợi nữa.

Bao năm dày vò thống khổ, Ngu Thừa Diễn đã chờ đợi qua. Nhưng chỉ cái nhìn thoáng qua vào ngày hôm nay đã khiến trái tim hắn như bị đập nứt vỡ và đến bờ vực của sụp đổ.

Nhưng vì phải suy tính quá nhiều thứ, hắn phải kìm nén tâm tình, không thì ước chừng sẽ làm Ngu Duy sợ; cũng không thể bộc lộ sự nôn nóng, tránh để những con cáo già như tông chủ và các trưởng lão này nhìn ra manh mối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!