Chương 6: Ta không thích hắn

Huyền Thiên Tiên Tông sắp tổ chức đại điển tông môn, những người bận rộn nhất không phải là các thiên chi kiêu tử sẽ xuất hiện trong đại điển mà là các đệ tử ngoại môn phụ trách việc chuẩn bị và bố trí.

Nửa tháng qua, các đệ tử ngoại môn đều phải dậy từ nửa đêm để đến bày trí ở phụ phong, nơi sẽ tổ chức đại điển. Các giáo tập đều quản rất nghiêm, không một ai dám lười biếng.

Tuy các giáo tập đã nhận lợi ích từ Ninh Tố Nghi, sắp xếp công việc nhẹ nhàng cho hai người họ nhưng nếu muốn lười biếng như trước đây thì không thể nào.

Ngu Duy mỗi ngày đều buồn ngủ vô cùng. Vốn dĩ nàng đã sống có chút ngày đêm đảo ngược, vì tiểu yêu miêu quen thói nửa đêm lén đọc thoại bản rồi đến buổi chiều mới ngủ bù giấc. Giờ thì tốt rồi, tất cả đều loạn hết cả lên.

Nàng ban ngày cũng buồn ngủ, ban đêm cũng buồn ngủ. Nếu không có Ninh Tố Nghi gọi thì e rằng nàng thật sự không thể bò dậy vào lúc nửa đêm.

Cuộc sống như vậy thật quá gian nan. Chỉ nửa tháng ngắn ngủi đã hành hạ Ngu Duy gần đến mức phát điên. Đừng nói đến chuyện biến lại thành mèo, nàng ngay cả ngủ cũng không ngủ ngon được.

Ngu Duy thậm chí còn nghi ngờ mình có thể rụng lông vì áp lực quá lớn. Nếu không phải Ninh Tố Nghi mỗi ngày đều dùng thật nhiều viên thuốc bọc đường hơn để dỗ dành nàng, chỉ e rằng tiểu yêu miêu thật sự đã muốn bỏ trốn rồi.

Nhưng so với sự sống dở chết dở của mình, Ngu Duy lại nhạy bén cảm nhận được các đệ tử ngoại môn xung quanh đều vô cùng phấn khởi và tự hào. Không một ai phàn nàn bất mãn, ngược lại họ còn rất tích cực, cứ như thể việc bày trí đại điển tông môn là một vinh dự đối với họ.

Trung tâm của Huyền Thiên Tiên Tông là chủ phong cao ngất trời cùng vài tòa phụ phong, được các sơn phong nội môn của sáu đại môn vây quanh như những vì sao vờn quanh mặt trăng. Còn mười hai tòa núi ở vòng ngoài của các sơn phong nội môn mới là nơi các đệ tử ngoại môn cư trú.

Núi mà các đệ tử ngoại môn ở là nơi thấp nhất. Ngoài làm tạp dịch thì họ không có tư cách bước vào sơn phong nội môn, huống chi là chủ phong.

Nhiều đệ tử ngoại môn thường ngắm nhìn các sơn phong nội môn và chủ phong ở trung tâm tông môn, hy vọng một ngày nào đó mình có thể phá vỡ rào cản, thăng lên nội môn, tiến gần hơn một chút, thêm một chút nữa đến với bầu trời.

Ngu Duy tất nhiên là không hiểu khát vọng của các đệ tử khác với việc thăng lên nội môn và đắc đạo phi thăng. Trong mắt nàng, mọi người luôn tràn đầy sức sống và ý chí chiến đấu. Công việc mệt mỏi như vậy, các đệ tử này vẫn duy trì thói quen đọc sách và luyện tập, một số đệ tử thậm chí còn tự giác tăng cường luyện tập, mỗi ngày chỉ ngủ một, hai canh giờ.

Những người này thật đáng sợ.

Trong sự sống dở chết dở của tiểu yêu miêu, ngày đại điển tông môn cuối cùng cũng đến.

Trời chưa tờ mờ sáng, các sơn môn của Huyền Thiên Tiên Tông đã thức giấc. Mấy vạn đệ tử trong màn đêm yên tĩnh và trầm thấp đều đã có trật tự mà rời giường rửa mặt, bước vào làn sương núi còn có chút lạnh lẽo.

Mây khói mờ ảo, bóng trăng vẫn còn thấp thoáng trên ngọn cây.

Ngu Duy vốn ban đêm luôn tỉnh táo hơn ban ngày, nhưng thời gian qua nàng đã bị tra tấn đến mức lúc nào cũng buồn ngủ. Đầu óc nàng gần như không thể xoay chuyển nổi, cứ thế mà mơ mơ màng màng rời khỏi giường, chỉ biết là Ninh Tố Nghi nắm lấy tay mình, hòa vào dòng đệ tử.

Ngu Duy máy móc bước về phía trước rồi đột nhiên phía trước bỗng dừng lại.

Nàng ngẩng đầu lên mới phát hiện họ đã đến đỉnh núi. Toàn bộ đệ tử ngoại môn cư trú trên sơn phong này đều đã tập hợp đầy đủ, cùng nhìn về hướng chủ phong.

Từ ngoại môn đến nội môn, đệ tử của mười tám tòa sơn phong đều xếp hàng trên đỉnh núi, ai nấy đều có thần sắc trang nghiêm.

Ngu Duy áp sát Ninh Tố Nghi, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay nàng, ý muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra nhưng Ninh Tố Nghi lại không mở miệng, ngược lại còn dùng lực nắm chặt lấy tay nàng.

Xung quanh quá yên tĩnh, nhiều đệ tử như vậy tụ lại một chỗ mà không có một tiếng động.

Ngay lúc này, một giọng nói trang nghiêm vang lên bao phủ toàn bộ địa giới Huyền Thiên.

"Đệ tử hành lễ, kính bái sư tổ"

Tất cả đệ tử đều cúi người khom lưng, hành lễ bái.

Ngu Duy vẫn còn mơ hồ chưa hiểu chuyện gì, Ninh Tố Nghi đã kéo nàng một cái, khiến thiếu nữ cũng cúi người xuống, tránh cho nàng đứng thẳng quá đỗi nổi bật.

"Trong môn phái, mỗi khi có đại sự đều phải bái Kiếm Tôn sư tổ trước, đây là truyền thống lâu đời rồi."

Đợi đến khi các đệ tử ngoại môn đều giải tán đi để dùng điểm tâm, Ninh Tố Nghi mới trấn an, xoa đầu thiếu nữ.

Nàng thì thầm: "Bây giờ đại điển tông môn đã chính thức bắt đầu, không liên quan gì đến đệ tử ngoại môn chúng ta nữa. Ngươi cũng có thể thoải mái nghỉ ngơi, mấy ngày qua ngươi mệt lắm phải không?"

Dậy sớm như vậy chỉ để hành lễ cho người ta. Thiếu nữ cúi đầu, đá viên đá bên chân đi, nàng lẩm bẩm: "Ta không thích hắn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!