Chương 50: Ta tin tưởng ngươi

Ngu Thừa Diễn đi qua hành lang, rẽ qua góc nhà, những tu sĩ bị phần thưởng hấp dẫn mà chen chúc ngoài cửa đã biến mất sau lưng, bên tai lập tức yên tĩnh đi nhiều.

Ngoài cửa dẫn vào nhà chính có một tu sĩ trung niên thân hình gầy gò đang đứng. Thấy Ngu Thừa Diễn, y ôm quyền thi lễ.

"Vị đạo hữu này, mời vào trong."

Ngu Thừa Diễn đi theo sau y vào trong nhà, khi ngồi xuống bên bàn, vị tu sĩ trung niên này vừa rót trà, vừa mở miệng nói: "Tại hạ Ninh Trường Đông, là quản sự của Ninh gia. Đạo hữu xưng hô thế nào?"

"Tiêu Lang." Ngu Thừa Diễn nói.

"Tiêu đạo hữu, may mắn may mắn." Ninh Trường Đông vừa đặt chén trà trước mặt Ngu Thừa Diễn, vừa cười ha hả. "Ngài đã đến đây, nhất định cũng là nghe qua chuyện của tiểu thư nhà chúng tôi rồi nhỉ."

Ngu Thừa Diễn không biết tiêu chuẩn chọn người của đệ tử thế gia ở cửa là gì, nhưng nếu hắn đã vào được, vậy có nghĩa là trên người hắn nhất định có thứ mà Ninh gia cần.

Chỉ có người có d*c v*ng rõ ràng mới dễ nắm bắt, Ngu Thừa Diễn giả vờ rất sốt sắng nói: "Ta vốn là đi ngang qua Thương Vân Tiên Châu, ở tửu lâu nghe nói chỉ cần tìm được manh mối liên quan đến Ninh gia tiểu thư là có thưởng lớn, có phải là thật không?"

"Không sai, đúng là như vậy." Ninh Trường Đông cười nói.

"Vậy... vậy ta có được xem là giành được tư cách rồi không?" Ngu Thừa Diễn nói. "Chỉ là không biết thù lao rốt cuộc là gì, có xứng đáng với thời gian ta ở lại đây không."

Vẻ mặt nghèo nàn và tính toán của thanh niên vừa lộ ra đã lập tức kéo bộ dạng nho nhã tuấn mỹ của Tiêu Lang xuống mấy bậc.

Bản thân Ngu Thừa Diễn tuy là kiếm tu nhưng vì có thiên phú dị bẩm, vận thế kinh người, dù ba ngàn năm qua hắn không dựa vào Tạ Kiếm Bạch, chỉ dựa vào bản thân cũng luôn nhận được nhiều cơ duyên pháp bảo. Thật ra ngoài việc mẫu thân mất sớm và không hòa thuận với phụ thân, con đường tu đạo của Ngu Thừa Diễn rất thuận lợi.

Nhưng phần lớn tu sĩ trên đời không có được cơ duyên như hắn, ví như một số tu tiên giả không có môn phái, tu vi bình thường, không có thiên phú. Thân là tán tu sống trong cảnh nghèo túng, giật gấu vá vai, sống cũng không được như ý, lâu dần tinh thần và khí chất của họ đều bị bào mòn, trở nên khôn lỏi lõi đời, lang thang giữa các tiên thành xem có nơi nào cần người không, sống tạm bợ qua ngày.

Ngu Thừa Diễn đang giả làm loại người này, Ninh Trường Đông trên mặt vẫn giữ vẻ hòa nhã vui vẻ nhưng trong lòng đã không còn kính trọng và khách khí như lúc mới gặp hắn nữa.

"Thù lao đương nhiên là có, chỉ là cũng phải xem Tiêu đạo hữu ngài có đáng giá hay không." Ninh Trường Đông cười nói.

Chén trà trong tay Ngu Thừa Diễn vừa nâng lên, vừa nghe thấy lời y lại đặt mạnh xuống bàn làm trà trong chén văng ra một chút.

"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Hắn cau mày nói.

Càng tỏ ra hùng hổ, càng cho thấy đây là đồ giả vờ.

Ninh Trường Đông khách khí nói: "Đạo hữu đừng vội, ý của tại hạ là, đã thành tâm hợp tác, đương nhiên phải hiểu thêm về ngài một chút. Dám hỏi đạo hữu hiện nay tu vi thế nào, sư phụ đến từ môn phái nào?"

"Ta là Kim Đan kỳ!" Ngu Thừa Diễn lạnh lùng nói: "Không môn không phái."

"Tán tu muốn tu luyện đến Kim Đan kỳ cũng không dễ dàng, xem ra đạo hữu có khí vận quấn thân, tại hạ bội phục." Ninh Trường Đông cười nói: "Tiêu đạo hữu đi đường du lịch vất vả rồi, hay là hôm nay cứ nghỉ ngơi ở đây đi, ngày mai theo đội ngũ tập hợp của chúng ta cùng xuất phát."

Ngu Thừa Diễn mặt ngoài hừ một tiếng nhưng trong lòng lại có chút trầm xuống.

Hắn biểu hiện ra là một kẻ không có thiên phú, chỉ là một bao cỏ phế vật có một khuôn mặt ưa nhìn. Ninh Trường Đông hẳn là có thể phát hiện, Kim Đan kỳ của 'Tiêu Lang' này rất giả, rất có thể là hắn dựa vào khuôn mặt tuấn mỹ này để xài ké đan dược, cưỡng ép lên đến Kim Đan kỳ, thực lực có được đều chỉ là ảo, nói không chừng tu vi thật chỉ có ở đỉnh Trúc Cơ kỳ, thậm chí là Trúc Cơ trung kỳ.

Nhưng dù vậy, Ninh Trường Đông lại vẫn ngon ngọt giữ hắn ở lại, ý đồ của y rốt cuộc là gì?

E rằng cái đội ngũ ngày mai phải xuất phát cũng chỉ là cái cớ để giữ hắn lại mà thôi.

Nhân cơ hội này ở lại bên trong Ninh gia đương nhiên là chuyện tốt, nhưng Ngu Duy vẫn còn ở khách đ**m. Nàng như tâm bệnh của hắn, dù đã có tầng tầng kết giới bảo vệ nhưng hễ nghĩ đến việc để nàng một mình qua đêm ở nơi xa lạ, trong lòng Ngu Thừa Diễn lại không yên.

Ngu Thừa Diễn do dự nhiều lần, cuối cùng hắn vẫn ở lại.

Hắn đi theo đệ tử Ninh gia đi vòng vèo trên con đường trong chủ trạch, dần dần đi sâu vào bên trong Ninh thị.

Càng đi vào trong, xung quanh càng yên tĩnh. Sắc trời cũng dần dần tối sầm lại như một tảng đá đè nặng trên lưng người ta.

Thế gia giữ lại sự truyền thừa của gia tộc phàm nhân, chủ trạch đáng lẽ phải náo nhiệt nhất nhưng Ninh gia lại không có chút hơi thở sự sống nào, diện tích nơi này lại rất lớn, khiến người ta phải sởn gai ốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!