Ngu Thừa Diễn và Dụ Tư bước vào trong mưa.
Cảnh giới của hai người đều không thấp, mưa phùn mờ ảo chưa rơi xuống người đã bị chân khí hong khô, nên cũng không cần che dù.
Huyền Thiên Tiên Tông đã tiếp nhận Ngu Thừa Diễn, sau khi an cư xong, hắn về tình về lý cũng phải đến bái tạ Cốc Quảng Minh, vừa hay Dụ Tư muốn rời khỏi nơi đây cũng phải đến chào chủ nhân một tiếng.
Họ đi dọc theo bậc thang hướng l*n đ*nh phong, Dụ Tư do dự nửa ngày rồi vẫn mở miệng nói: "Nếu đại nhân muốn che giấu thân phận, xin nhất định phải thận trọng trọng khi hành sự."
Nếu không phải sư tổ hiển linh, Dụ Tư tuyệt không dẫm vào vũng nước đục này. Huyền Thiên Tiên Tông là thủ lĩnh của các tông, cũng là môn phái trung tâm của Thiên Minh tu chân giới, nếu có thể, ông không muốn lừa Cốc Quảng Minh, cũng không muốn đắc tội với ông ta.
Dụ Tư xem như đã dùng danh dự của mình ra cá cược, mới đổi được sự tin tưởng ban đầu của Cốc Quảng Minh. Chỉ là đợi đến khi Ngu Thừa Diễn một mình ở lại, Cốc Quảng Minh chắc chắn sẽ thử thách nghĩa tử của Bạch Hạo chân nhân chưa từng gặp này nhiều hơn. Nếu Ngu Thừa Diễn bị lộ tẩy, Dụ Tư cũng rất khó để giải thích.
Nếu Ngu Thừa Diễn sẵn sàng bộc lộ thân phận thì thôi, nhưng hắn che che giấu giấu vào môn phái do phụ thân mình sáng lập như vậy, xem chừng là không muốn, như vậy thì...
Những tâm tư của Dụ Tư vô cùng kín đáo, nhất thời suy nghĩ trong lòng ông có chút rối loạn. Ngay lúc này, ông nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của thanh niên vang lên: "Sẽ không bị phát hiện."
"Gì cơ?" Dụ Tư nhất thời chưa kịp định thần, ông theo bản năng mà nhìn về phía hắn.
Ngu Thừa Diễn cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Khoảng cách gần như vậy, Dụ Tư mới phát hiện thanh niên có khí chất cô độc lạnh lẽo này lại sở hữu một đôi mắt như hổ phách.
Toàn thân Ngu Thừa Diễn đều có một loại cảm giác lạnh lùng, kiên cố không thể phá vỡ, chỉ có đôi mắt này là có đáy mắt không sâu mà trong trẻo, đuôi mắt hơi cong hếch lên, chứa đựng chút ánh sáng ôn nhuận, mang đến một tia mềm mại duy nhất.
Chỉ từ những ngày ở chung ngắn ngủi này, Dụ Tư có thể cảm nhận Ngu Thừa Diễn tuy có lễ có tiết, nhưng tính tình hắn quá lạnh lùng, đáy mắt vốn nên trong sáng kia phảng phất quanh năm đều chất chứa một tầng tuyết lạnh, dường như không có gì lọt được vào sâu trong mắt hắn, cũng không có chuyện gì có thể gợi lên sóng gió trong lòng hắn.
Như hiện tại trong một khắc này, không biết có phải vì cảm tạ sự giúp đỡ của Dụ Tư hay không mà Ngu Thừa Diễn cuối cùng cũng lộ ra chút ít ôn hòa.
"Đa tạ các chủ tương trợ." Thanh âm của Ngu Thừa Diễn trong trẻo rồi hắn lại chậm rãi nói: "Ta sẽ không khiến ngươi khó xử."
Như sợ Dụ Tư không yên tâm, hắn lại bổ sung: "Trên đường đến, ta đã xem lưu ảnh cầu rồi."
Lưu ảnh cầu?
Dụ Tư lúc này mới nhớ ra, Ngu Thừa Diễn xác thực đã xem tư liệu hình ảnh mà Bạch Hạo chân nhân khi còn ở tu chân giới đã để lại.
Ý của Ngu Thừa Diễn là, hắn xem qua rồi liền có thể học được sao, và hắn cũng có tự tin để lừa gạt qua mặt kiếm đạo tông sư của tu chân giới hiện nay Cốc Quảng Minh ư?
Chuyện này nếu đặt lên người khác thì có thể có chút nói quá, nhưng nghĩ lại thì vị trước mặt này là nhi tử của Tạ Kiếm Bạch, Dụ Tư liền lập tức yên tâm.
Ông vừa tâm phục khẩu phục lại có chút hổ thẹn chắp tay nói: "Hổ phụ không sinh ra khuyển tử, không hổ là nhi tử của tôn thượng, là tại hạ lo lắng quá rồi."
Dụ Tư thật lòng ngưỡng mộ kính trọng Tạ Kiếm Bạch, cũng thật lòng cung kính Ngu Thừa Diễn, nhưng ông lại nhạy cảm phát giác khí tức Ngu Thừa Diễn thoáng chốc đã trở nên lạnh xuống.
Sự ôn hòa nhất thời bày tỏ ra với người tương trợ như đã bị chủ nhân cất lại, cứ như đã có một cơn gió lạnh thổi đi mọi vật, chỉ còn lại sự băng giá và tuyết phủ cô tịch, lạnh lẽo.
"Các chủ quá khen." Thanh niên nhạt giọng nói.
Ngu Thừa Diễn tuy tính tình lãnh đạm, nhưng chí ít là sự lễ phép trong ngôn hành của hắn đều không thiếu. Nhưng Dụ Tư đã có thể cảm nhận được sự ôn hòa thoáng qua của hắn, ông đương nhiên cũng có thể cảm nhận được sự chuyển biến vô cùng nhỏ trong thái độ của hắn bây giờ.
Dụ Tư trong lòng thắt lại, ông có một nghi ngờ giống sư tổ mình, chẳng lẽ đôi phụ tử này có tình cảm không tốt sao?
Trong lúc nói chuyện, hai người lại đến chủ điện đỉnh phong Huyền Thiên Tiên Tông.
Hai tông chủ lại gặp mặt, khó tránh phải khách sáo tạm biệt lẫn nhau. Ngu Thừa Diễn đứng bên cạnh, lơ đãng quan sát xung quanh mình.
Chủ điện Huyền Thiên Tiên Tông trang trọng và nghiêm túc, đè ép người ta không thể thở nổi, quả thật giống hệt như người kia lạnh lùng và vô tình, thật khiến người ta... sinh chán ghét.
Mẫu thân là người có tính tình thiện lương, không thích quy củ, theo đuổi sự tự do, làm sao lại sẽ thích người như vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!