Chương 47: Y còn chưa nói gì cả

Tu chân giới được chia thành mười hai tiên châu, các thế lực nhiều không kể xiết nhưng hai đầu sỏ lớn vẫn là các thế gia tu tiên và tiên môn. Người bình thường sống trong tu chân giới đa phần đều nương tựa vào môn phái hoặc thế gia để sinh tồn.

Coi như đây là một sự ngầm hiểu từ lâu, đa số các thế gia đều cắm rễ ở năm tiên châu phía bắc tu chân giới, còn các môn phái tu tiên thì ở phía nam để phân chia phạm vi thế lực.

Thương Vân Tiên Châu, nơi Ninh Tố Nghi biến mất, chính là một trong những châu ở phía bắc, nàng cũng chính là người sinh ra ở đây.

Chuyến đi lần này của Ngu Duy và Ngu Thừa Diễn vô cùng xa xôi, họ phải đi qua ba tiên châu, vì vậy đồ đạc chuẩn bị cũng nhiều hơn một chút.

Ngu Thừa Diễn thì không cần gì nhiều, phần lớn đồ đạc đều là chuẩn bị cho Ngu Duy. Nàng một ngày ba bữa còn cần đồ ăn vặt, chăn nệm gối cần cho hình người, ổ và đồ chơi cần cho hình mèo, đủ thứ linh tinh chất thành một đống, lấp đầy một trong những nhẫn trữ vật của Ngu Thừa Diễn.

Hắn vốn định cứ ba ngày lại tìm một tiên thành gần đó để dừng chân, còn có thể để Ngu Duy ra ngoài hít thở không khí, ngắm nhìn những cảnh sắc khác nhau.

Không ngờ rằng tiểu yêu miêu lại rất nghiêm túc từ chối đề nghị này. Nàng vốn rất ham chơi nhưng lần này lại không có ý định vui chơi nghỉ ngơi gì cả, một lòng một dạ chỉ muốn đi gặp Ninh Tố Nghi.

Vì thế mà suốt quãng đường, hai người ngoài việc bổ sung vật chất vài lần thì đều ở trên phi thuyền. Dưới sự điều khiển của Ngu Thừa Diễn, phi thuyền không ngủ không nghỉ mà tiến về phía đích.

Trong khoang thuyền, một con mèo trắng như tuyết ngồi ngay ngắn trên bàn, chiếc đuôi lông xù nhẹ nhàng phe phẩy.

Nó ngẩng đầu nhìn Ngu Thừa Diễn đang đi đi lại lại trước mặt, hắn lẩm bẩm: "Gã đó nói sức mạnh chứa trong bản thể của ngươi có khi không kém ta là bao..."

Hắn nhìn nó, mong đợi nói: "A Duy, hung dữ một chút xem nào."

Mèo con chưa bao giờ gặp phải yêu cầu vô lý như vậy.

Nó im lặng một chút rồi cố gắng meo một tiếng thật hung dữ.

Ngu Thừa Diễn đứng yên trước mặt nó, hắn cúi người xuống, bất đắc dĩ nói: "Không phải hung dữ kiểu này."

Vì thế mà, mèo con suy nghĩ một lát, nó há miệng ra rồi gừ một tiếng thật mạnh.

Nó thật sự đã rất cố gắng rồi, nhưng mà... trông nó trắng trẻo mềm mại thế này, thật sự rất khó để làm người ta sợ hãi nha?

Tâm trạng Ngu Thừa Diễn rất phức tạp. Hắn thật sự muốn biết, Tạ Kiếm Bạch rốt cuộc có nghiêm túc không.

Dù cho thân phận của nương hắn bây giờ đột nhiên biến thành hung thú nhưng hắn vẫn không có cảm giác gì thực tế.

Sau một hồi "nước đến chân mới nhảy" thất bại, Ngu Thừa Diễn từ bỏ việc bổ túc cấp tốc cho Ngu Duy, thay vào đó hắn chọn cho nàng một bộ pháp bảo phòng ngự.

Hắn chỉ có thể tự an ủi mình, tu vi đỉnh Kim Đan kỳ của hắn hầu hết ở mọi nơi đều đủ dùng, lại còn có kiếm phù của Tạ Kiếm Bạch, Ngu Duy chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.

Phi thuyền đi được tám ngày mới cuối cùng đến được Thương Vân Tiên Châu.

Ngu Duy nằm bò trên cửa sổ, nhìn rừng núi xanh um tùm hoang vắng bên ngoài, nàng nói với Ngu Thừa Diễn: "Ngọc bài của A Ninh thật sự ở gần đây sao?"

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Ngu Duy lại một lần nữa quay ra ngoài cửa sổ, nàng khó hiểu lẩm bẩm: "Nàng ấy đến đây làm gì nhỉ..."

Hiện giờ người có thể khống chế sức mạnh của Huyền Thiên Tông, một là Tạ Kiếm Bạch, người còn lại chính là Ngu Thừa Diễn.

Ngu Thừa Diễn nhìn ngọc bài của mình, sau khi đã xác định ngọc bài của Ninh Tố Nghi đã rất gần rồi, để tránh bứt dây động rừng, hắn thu phi thuyền lại từ sớm, mang theo Ngu Duy ngự kiếm phi hành.

Hắn hạ thấp độ cao, dùng thần thức dò xét từng chút một khu rừng ở bên dưới.

Một lúc sau, Ngu Thừa Diễn trầm giọng nói: "Rất gần rồi."

Hắn chụm ngón tay lại, một luồng kiếm phong đột ngột quét xuống khu rừng bên dưới, lá khô, cành cây và sỏi đá tích tụ trên mặt đất đều bị thổi bay lên, trong chốc lát, lá cây trong rừng bay bay lượn lảo đảo, xoay tròn trong không trung.

"Ở kia!" Mắt Ngu Duy rất tinh, ngay lập tức nàng có thể nhìn thấy ngọc bài lúc trước bị lá cây che lấp.

Ngọc bài của Huyền Thiên Tông màu trắng, nó có chút trọng lượng nên vô cùng nổi bật giữa những chiếc lá khô bay lả tả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!