Ngày hôm sau, khi gặp lại phụ mẫu, Ngu Thừa Diễn liền cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ có vẻ là lạ.
Bởi vì có thuộc tính "phiếu cơm" cộng vào, ngày thường Ngu Duy rất thích ngồi gần Tạ Kiếm Bạch, thường xuyên cần Ngu Thừa Diễn giám sát khoảng cách giữa bọn họ. Nhưng hôm nay, Ngu Duy lại hiếm khi tự giác giữ khoảng cách với Tạ Kiếm Bạch, không dính lại vào nhau.
"Hai người sao vậy?" Ngu Thừa Diễn vừa bưng bữa sáng lên, vừa hỏi một cách khó hiểu.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Ngu Duy, cả hai cùng đối diện với Tạ Kiếm Bạch, lập tức có cảm giác như hai chọi một.
Ngu Duy cầm đũa lên, ngượng ngùng hừ một tiếng, không nói gì mà bưng bát lên ăn cơm.
Thật ra chính nàng cũng không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết cảm giác đó rất kỳ lạ, tê tê, giống như một tia sét đánh thẳng từ chóp tai qua cơ thể, khiến cả người nàng nổi da gà và run rẩy.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng dù sao cũng không thoát khỏi liên quan đến Tạ Kiếm Bạch!
Ngu Duy vừa nhìn thấy Tạ Kiếm Bạch liền không khỏi nhớ lại cảm giác như bị điện giật vào đêm qua, lập tức trong lòng nàng liền sinh ra chút e sợ mà kéo giãn khoảng cách.
Nàng một lòng muốn quên đi cảm giác đó nhưng Ngu Thừa Diễn cứ tò mò hỏi mãi, Ngu Duy dứt khoát nhét một miếng bánh bao cuộn vào miệng hắn.
"Ăn cơm cho đàng hoàng." Nàng tạm thời áp dụng kiến thức đọc được từ thoại bản, nghiêm túc nói: "Ăn không nói, ngủ không nói, không được nói chuyện."
Ngu Thừa Diễn cắn miếng bánh bao cuộn, hắn nhìn Tạ Kiếm Bạch rồi lại nhìn Ngu Duy, sự tò mò đã sắp tràn ra ngoài nhưng cả hai người đều không nói gì, hắn cũng chỉ có thể yên lặng ăn theo, chỉ có ánh mắt của hắn là vẫn lấp lánh ánh sáng tò mò, thỉnh thoảng lại liếc trộm họ.
Bây giờ hắn và Ngu Duy đều ăn ba bữa một ngày, hai người đang ngồi ăn sáng ở bên này liền khiến Tạ Kiếm Bạch ngồi đối diện có vẻ lạc lõng, trên bàn trước mặt y trống không, không đặt món ăn nào.
Tạ Kiếm Bạch cụp mắt, ngồi không nhúc nhích tựa như một pho tượng thần phật không có tình cảm.
Ngu Duy vốn trong lòng là vì có chút ngượng ngùng nho nhỏ chứ không phải vì chuyện này mà tức giận, trước đây nàng chưa từng gặp chuyện như vậy. Trước kia khi bị các nữ tu khác trong tẩm xá vuốt lông, thỉnh thoảng họ cũng sẽ chạm vào tai nàng, thuận tay véo một cái cũng không có cảm giác gì, chính nàng cũng không có ấn tượng gì mấy.
Nhưng ai ngờ đến chỗ Tạ Kiếm Bạch, mọi thứ lại trời long đất lở, Ngu Duy có chút bối rối mới khiến cho cảm nhận của nàng về Tạ Kiếm Bạch nhất thời cũng có chút phức tạp.
Nàng vốn định tránh xa nam nhân này một thời gian, không nói chuyện với y nữa.
Nhưng tên Tạ Kiếm Bạch này tướng mạo quá ưu việt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng và không biểu cảm như tảng băng của y, Ngu Duy liền luôn nhớ đến dáng vẻ của y khi họ hút máu lúc ở riêng, khiến nàng ngứa ngáy trong lòng.
Tiểu yêu miêu cũng không nói rõ được đó là cảm giác gì, tóm lại hễ nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc không biểu cảm của y, nàng liền luôn muốn phá vỡ lớp vỏ lạnh lùng cứng rắn đó.
Nghĩ một lát, Ngu Duy đẩy đĩa đựng bốn miếng bánh hoa quế đến trước mặt Tạ Kiếm Bạch.
"Ngươi cũng ăn một chút đi." Nàng nói.
Tạ Kiếm Bạch hơi sững sờ, y có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, dường như y không ngờ Ngu Duy lại chủ động bắt chuyện.
Bánh hoa quế và Tạ Kiếm Bạch là một sự kết hợp mà chỉ cần nhìn tên đã cảm thấy hoàn toàn không hợp nhau.
Ngu Thừa Diễn nuốt miếng bánh bao cuộn trong miệng, hắn giải vây: "A Duy, hắn không ăn uống gì đâu."
"Lúc đầu ngươi cũng không ăn đó thôi, bây giờ không phải cũng ăn rất vui vẻ sao?" Ngu Duy thu tay lại, nàng lý lẽ hùng hồn nói.
Ngu Thừa Diễn không khỏi cười khổ, so với phụ thân mình thì hắn đúng là chẳng thấm vào đâu.
Trong ký ức của hắn chỉ từng thấy Tạ Kiếm Bạch nấu cơm nhưng chưa bao giờ thấy y ăn.
Hơn nữa nếu lời Tiêu Lang nói là thật, vậy thì Tạ Kiếm Bạch trước đây chắc hẳn cũng không có vị giác, e rằng từ lúc y phi thăng vạn năm trước, thậm chí còn sớm hơn nữa đã không còn ăn uống nữa rồi.
Tâm trạng của Ngu Thừa Diễn bây giờ rất kỳ lạ, hắn quả thực không hy vọng phụ mẫu mình nảy sinh tia lửa tình ái nhưng cũng không hy vọng họ sẽ hiểu lầm nhau.
Hắn vẫn chưa tha thứ cho Tạ Kiếm Bạch, chỉ là trong lòng hắn xem Tạ Kiếm Bạch trong ký ức là người có lỗi còn Tạ Kiếm Bạch trước mặt chưa trải qua những chuyện đó đương nhiên là người vô tội, sau khi phân chia như vậy, hắn có thể buông bỏ thành kiến và ngăn cách trong quá khứ, đối mặt với y bằng thái độ ôn hòa hơn.
Trong một tháng này ba người họ sớm chiều ở bên nhau, đối với Ngu Thừa Diễn mà nói, đây là cảnh tượng cực kỳ hiếm thấy sau năm hắn mười tuổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!