Chương 44: Nhà cây cho mèo còn mềm mại hơn hắn

Vạn năm qua, Tạ Kiếm Bạch đã quen dùng trật tự, quy củ, mọi khuôn khổ có lề lối để ràng buộc bản thân.

Bởi vì hắn biết mình là loại người như thế nào.

Hắn cần sự trói buộc mạnh mẽ, thậm chí dù vì thế mà xóa bỏ ý nguyện cá nhân, trở nên lạnh lùng lý trí đến mức vô tình, cũng còn hơn sự mất cân bằng không thể kiểm soát, vượt ngoài sự kiểm soát của quy tắc.

Điều này dường như đi ngược lại bản tính con người, vì một người bình thường không thể sống trong một thế giới không có chút tự do nào, nơi mọi suy nghĩ đều bị quản thúc, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy ngột ngạt rồi.

Nhưng đối với Tạ Kiếm Bạch, cuộc sống tùy tâm sở dục như người phàm, vĩnh viễn không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo mới là điều đáng sợ nhất.

Tạ Kiếm Bạch ghét những chuyện xảy ra ngoài dự liệu, những người hoặc sự việc thoát ly, không theo quy chuẩn đều khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Hắn vốn nên mãi mãi như vậy.

Nhưng kể từ khi quen biết Ngu Duy, mọi chuyện đã trở nên có chút không ổn.

Sự tồn tại của Ngu Duy và mọi việc liên quan đến nàng đều không nằm trong tầm kiểm soát của Tạ Kiếm Bạch và hắn cũng không thể đoán trước được.

Cái lồng giam tăm tối mà hắn đã dùng vạn năm để dựng nên cho mình đang bị nàng cạy mở từng chút một.

Tạ Kiếm Bạch cảm thấy bồn chồn, căng thẳng và bất an trước sự thay đổi này, nhưng hắn lại không thể tránh khỏi việc bị nghiện cái cảm giác nguy hiểm của sự không biết trước này.

Hắn đang phạm sai lầm nhưng hắn lại không thể kiểm soát được bản thân.

Rõ ràng hắn có thể dừng lại ngay lập tức, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể vá lại khe nứt mà Ngu Duy đã cạy mở, trở về cuộc sống khô khan và bình lặng như trước nhưng hắn lại không làm vậy.

Dù tâm trạng rối bời, sau khi đêm xuống, Tạ Kiếm Bạch vẫn đến chốn cũ, tới khu rừng bên cạnh con đường chính của ngoại môn, đó cũng là nơi họ lần đầu gặp gỡ.

Ánh trăng thanh lạnh len qua kẽ lá rải xuống mặt đất, Tạ Kiếm Bạch đi xuyên qua khu rừng. Đúng lúc này, bước chân hắn khựng lại.

Hắn nhìn thấy một con mèo trắng như tuyết đang ngồi ngay ngắn trên một cành cây cao, chiếc đuôi bông xù của nó quấn quanh móng vuốt, đôi mắt mèo màu xanh băng từ trên cao nhìn xuống hắn.

Ánh trăng rọi lên bộ lông trắng như tuyết của nó, phủ thêm một lớp ánh sáng màu bạc.

Dưới ánh trăng, khung cảnh này thậm chí còn có vẻ trang nghiêm và cao quý. Bất cứ ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ không thể đoán được con mèo trắng xinh đẹp kiêu sa trước mặt lại là một hung thú lấy sát khí làm thức ăn.

Bầu không khí trang nghiêm ngay lập tức bị phá vỡ, con mèo trông có vẻ lạnh lùng kiêu kỳ vươn vai một cái sau đó cất tiếng "meo" một cách mềm mại, nghe y như lúc nó còn nhỏ, điệu đà và õng ẹo.

Nó tiện tay cào hai cái rồi nhảy phóc chính xác vào lòng Tạ Kiếm Bạch.

Cũng có thể xem là Ngu Thừa Diễn trăm tính vẫn có một sơ hở, dù cho mỗi ngày hắn đều canh phòng nghiêm ngặt với phụ mẫu nhưng một tháng sớm chiều ở bên nhau, Ngu Duy đã sớm quen thuộc với Tạ Kiếm Bạch, cách làm của Ngu Thừa Diễn ngược lại đã tạo ra một bầu không khí cho họ, một loại cảm giác kết nối bí ẩn.

Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật kể từ ngày đó.

Vào ngày thức tỉnh, Tạ Kiếm Bạch cũng đã từng ôm Ngu Duy nhưng khi đối mặt với hình dạng mèo của nàng, cơ thể của nam nhân càng cứng đờ hơn. Hắn thường xuyên mất đi cảm giác xúc giác, nào đã từng tiếp xúc với một vật mềm mại và mỏng manh như vậy? Hắn chỉ sợ mình hơi dùng sức một chút là sẽ làm nó bị thương.

Tay của Tạ Kiếm Bạch cứng đờ, hắn chỉ ôm lấy con mèo trắng nhỏ, cơ thể hắn không động đậy, nhà cây cho mèo còn mềm mại hơn cả hắn. (*)

(*Nhà cây cho mèo: ý chỉ cái nhà dạng cây cho mèo chơi, để mèo leo trèo, nằm ở bên trong, thường được làm bằng gỗ chắc chắn để có thể chịu được sức nặng và sự quậy phá từ mèo.)

Mèo con trước tiên lăn lộn mấy vòng trong vòng tay tràn ngập mùi hương mát lạnh ngọt ngào một cách thỏa mãn, luồng khí lạnh lẽo mà người khác tránh còn không kịp trên người Tạ Kiếm Bạch lại rất được nó chào đón.

Lăn lộn mãi cho đến khi toàn thân nó dính đầy mùi hương mát lạnh của hắn, mèo con lúc này mới thoải mái lật người, đột nhiên nó nhận ra con người này lại không chủ động gãi ngứa cho nó.

Thật khó mà tin được, vậy mà có một con người không biết điều như vậy sao? Mèo con chưa từng chịu sự đối đãi như thế này, nó nhấc móng vuốt lên, ôm lấy ngón tay thon dài của Tạ Kiếm Bạch, không hài lòng gặm một cái.

Sau khi Ngu Duy biến lại thành mèo sẽ càng nhạy bén hơn với tiếng máu chảy và nhịp tim của người khác, sau khi thức tỉnh thính giác nàng lại càng mạnh hơn.

Nàng tự mình dần dần lĩnh ngộ được, khi tâm trạng của con người thay đổi, ví dụ như lúc kích động, vui vẻ, nhịp tim và mạch máu cũng sẽ thay đổi theo. Đặc biệt là lúc v**t v* mèo, các tỷ tỷ nữ tu vui vẻ sẽ tỏa ra một loại khí tức ổn định và thỏa mãn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!