Chương 43: Canh phòng phụ mẫu nghiêm ngặt

Thật ra Ngu Duy không phải là đói thật, nàng chỉ đơn thuần là thèm ăn mà thôi. Đặc biệt là vừa rồi ở quá gần Tạ Kiếm Bạch, chỉ cần nhìn khuôn mặt y, nàng đã có chút không kiểm soát được h*m m**n ăn uống của mình.

Bây giờ kéo giãn khoảng cách ra xa, nàng cũng đỡ hơn nhiều rồi.

Ngồi cách một Ngu Thừa Diễn, ánh mắt Ngu Duy lại không nhịn được mà dao động trên khuôn mặt hai người họ. Nàng quá dễ bị chuyển chủ đề, đến mức câu hỏi 'hai người là huynh đệ sao' của ngày hôm qua đến giờ vẫn chưa có ai trả lời.

Có lẽ ánh mắt của nàng quá nóng bỏng, Tạ Kiếm Bạch im lặng một chút sau đó y cất lời: "Nhắm mắt lại, tập trung sự chú ý vào bụng của ngươi."

Câu nói này quả thực quá đỗi quen thuộc, trước đây Ngu Thừa Diễn đã bắt nàng làm như vậy vô số lần rồi.

Nghĩ đến những lần tu luyện thất bại và khó khăn trước đây, Ngu Duy có chút kháng cự: "Trước đây ta đã thử rồi, lần nào cũng thất bại."

"Lần này sẽ không." Giọng Tạ Kiếm Bạch trong trẻo và lạnh lùng nhưng không có cái lạnh như gió bấc tuyết sa ngày thường, giọng điệu y vì ôn hòa mà tỏ ra nhẫn nại và bình tĩnh: "Ngươi không cần cảm nhận chân khí, chỉ cần cảm nhận sức mạnh bên trong cơ thể mình là được."

Thật ra bây giờ nghĩ lại, bắt một hung thú lấy cảm xúc tiêu cực và sát khí làm thức ăn đi tu luyện chân khí, quả thực có chút làm khó người khác rồi.

Ngu Duy lại một lần nữa nhắm mắt, tập trung sự chú ý vào bụng mình. Nàng dễ dàng cảm nhận được trong đan điền của mình ấm áp, luồng sức mạnh được chuyển hóa từ sát khí trên người Tạ Kiếm Bạch cuộn thành một khối trong đan điền, lấp đầy đến căng cứng.

"Cảm nhận được rồi, sau đó là cái gì mà đại chu kỳ, tiểu chu kỳ phải không?" Ngu Duy nửa năm nay đã bị Ngu Thừa Diễn ngày ngày đuổi theo bắt nàng đi tu luyện, phiền đến mức nàng đã rất có kinh nghiệm rồi, nàng giành nói trước: "Ta thật sự không làm được, ta đã thử vô số lần rồi."

Bờ môi mỏng của Tạ Kiếm Bạch khẽ mở, y vừa định nói gì đó rồi lại nuốt ngược vào, chuyển sang nhìn Ngu Thừa Diễn bên cạnh, đôi mày kiếm có hơi nhíu lại.

"Sao vậy?" Ngu Thừa Diễn vô tội bị y lườm một cái.

"Nàng cần dẫn dắt." Tạ Kiếm Bạch lạnh lùng nói.

Lời của nam nhân còn chưa nói hết nhưng Ngu Thừa Diễn hiểu tại sao y lại lườm mình. Tạ Kiếm Bạch muốn đích thân hướng dẫn Ngu Duy nắm vững sức mạnh, chắc chắn sẽ phải có tiếp xúc cơ thể.

Chỉ là tình hình hiện tại có chút khó hiểu, Tạ Kiếm Bạch muốn dạy Ngu Duy lại cần phải có sự đồng ý của Ngu Thừa Diễn. Tạ Kiếm Bạch sống bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên y làm việc mà phải nhìn sắc mặt người khác, chẳng trách vẻ mặt y không được tốt cho lắm.

Ngu Thừa Diễn không hề để tâm việc mình bị lườm, ngược lại trong lòng hắn còn dâng lên cảm giác khoái trá, đây là lần đầu tiên hắn khiến phụ thân mình phải chịu thiệt, sướng, rất sướng.

"Trước đây chúng ta đã thử rất nhiều lần, tất cả đều thất bại." Thấy sắc mặt Tạ Kiếm Bạch ngày càng lạnh đi, Ngu Thừa Diễn lúc này mới nghiêm túc nói: "Nàng quả thực không học được cái này."

Tạ Kiếm Bạch lãnh đạm nói: "Bởi vì người dẫn dắt không phải là ta."

"..." Ngu Thừa Diễn im lặng một chút rồi nói: "Vậy ngươi tới đi."

Ngu Duy hứng thú nhìn hai người họ đấu khẩu với nhau, sau cuộc trao đổi ngắn ngủi, Tạ Kiếm Bạch đứng dậy đi tới rồi ngồi xuống trước mặt nàng.

Trên người nam nhân có một loại khí chất thanh cao và quý phái như trích tiên, không hợp với cả thế gian, nhất cử nhất động của y đều khiến người ta không thể rời mắt.

Ngu Duy nhìn y không chớp mắt, Tạ Kiếm Bạch ngước mắt lên, giọng điệu của y dịu đi một chút: "Nhắm mắt lại."

Ngu Duy nhắm mắt lại, nàng cảm nhận được một bàn tay hơi lạnh và rộng lớn nhẹ nhàng áp lên bụng mình, ngay sau đó, "bạc hà mèo" khiến nàng lưu luyến không quên đột nhiên xuất hiện bên ngoài đan điền của nàng, tỏa ra ánh sáng màu xanh băng.

Quả cầu sức mạnh màu xanh rất gần đan điền, phía gần nó nhất có những sợi sức mạnh bị đan điền hấp thụ nhưng muốn hấp thụ hoàn toàn thì vẫn còn thiếu một chút.

Giống như đang dụ dỗ một con mèo trốn dưới gầm giường, Tạ Kiếm Bạch dùng pháp lực của mình để dẫn dắt Ngu Duy. Ngu Duy muốn ăn hết sức mạnh của y, chỉ có thể điều khiển luồng sức mạnh chưa tiêu hóa hết trong đan điền ra để đuổi theo quả cầu sức mạnh của y.

Nàng nhắm mắt, toàn tâm toàn ý cứ như vậy mà đuổi theo sức mạnh của Tạ Kiếm Bạch, trong im lặng nàng đã hoàn thành lần tu luyện đại chu kỳ đầu tiên, kinh mạch chưa từng sử dụng sau khi đi qua một vòng đã hoàn toàn mở ra.

Tạ Kiếm Bạch lại dẫn nàng đi một vòng tiểu chu kỳ nữa, cảm nhận được Ngu Duy có chút mệt mỏi y mới dừng lại, cuối cùng y để sức mạnh của nàng vồ tới, nuốt chửng quả cầu sức mạnh của y.

Ngu Duy mở mắt ra, nàng cảm thấy cơ thể mình vô cùng nhẹ nhàng và thông suốt, sức mạnh vốn căng đầy trong đan điền cũng đã tiêu đi rất nhiều. Trong quá trình vận chuyển chu kỳ, nó đã dần dần được cơ thể nàng hấp thụ.

"Cứ tu luyện như vậy thêm một thời gian, nàng ấy có thể trong vòng nửa năm đột phá đến Trúc Cơ kỳ." Tạ Kiếm Bạch lãnh đạm nói: "Tu yêu và tu tiên khác nhau, không cần quá nhiều sách vở, ngày thường nàng ấy sử dụng nhiều sức mạnh, tiến bộ cũng sẽ nhanh hơn."

Tâm trạng của Ngu Thừa Diễn vô cùng phức tạp, trước khi xuyên không, tu vi của Ngu Duy cho đến khi chết cũng chỉ mới là Trúc Cơ kỳ, bây giờ sớm hơn nhiều năm như vậy nàng đã sắp đạt đến Trúc Cơ kỳ, đáng lẽ phải là chuyện tốt nhưng... hắn có chút không cam lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!