Ngu Duy vẫn đang thích nghi với cơ thể của mình, đầu óc nàng có chút mơ hồ, nàng nhìn Ngu Thừa Diễn xông tới, trong phút chốc như thể nhìn thấy một Tạ Kiếm Bạch khác.
Khoan đã...?!
Lúc bị Ngu Thừa Diễn kéo sang một bên, Ngu Duy nhìn chàng thanh niên không chớp mắt. Nàng không biết rằng, Tạ Kiếm Bạch cũng đang dùng ánh mắt y hệt để nhìn hắn.
Ngu Thừa Diễn bị phụ mẫu dùng cùng một ánh mắt khó hiểu để săm soi, cảm giác đó khiến lông tơ sau gáy hắn dựng đứng cả lên.
"Hai, hai người có ánh mắt gì thế?"
Hắn nhìn Ngu Duy rồi lại nhìn Tạ Kiếm Bạch, không thể tránh khỏi việc nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên cổ nam nhân, trông vô cùng thảm thương.
Mẫu thân hắn rốt cuộc đã thức tỉnh như thế nào vậy!
Ngu Duy nhìn Ngu Thừa Diễn một lúc lâu rồi cũng quay đầu nhìn Tạ Kiếm Bạch, sau đó nàng kinh ngạc nói: "Hai người trông giống nhau thật đấy! Hai người là huynh đệ sao?"
Tạ Kiếm Bạch và Ngu Thừa Diễn: ...
Một bầu không khí kỳ quái bao trùm giữa hai nam nhân, thế mà Ngu Duy ở giữa lại không hề hay biết.
Ngu Thừa Diễn là người quay mặt đi trước, hắn ngượng ngùng nói: "Ngươi nhìn thấy rồi sao?"
"Ừm." Tạ Kiếm Bạch đáp.
Ngu Thừa Diễn không nói gì thêm, hắn kéo tay Ngu Duy, không tự nhiên mà nói: "A Duy, đi thôi."
"Không đi cùng nhau sao?" Ngu Duy quay đầu lại, lưu luyến nhìn về phía "phiếu cơm" vừa đẹp trai vừa thơm ngon của mình, cố gắng tranh thủ nói: "Cùng về môn phái đi mà!"
Mặt Ngu Thừa Diễn sa sầm lại, nếu là trước đây, có lẽ hắn đã xách thẳng thiếu nữ mà rời đi rồi. Nhưng bây giờ Ngu Duy đã thức tỉnh lần hai (lần đầu là lúc phá vỏ), vóc dáng và dung mạo của nàng đã gần như tương đồng với nàng trong ký ức của Ngu Thừa Diễn, hắn cúi đầu thì thầm mấy câu vào tai nàng.
Ngu Duy lưu luyến nhìn Tạ Kiếm Bạch một cái sau đó biến trở lại thành mèo.
Dáng mèo của nàng cũng đã lớn hơn, nếu trước đây nàng trông như một con mèo sữa mềm mại ngọt ngào thì bây giờ nàng đã lớn hơn một vòng, vóc dáng uyển chuyển và xinh đẹp, chiếc đuôi bông xù quét qua quét lại, được Ngu Thừa Diễn vớt vào lòng mà ôm trọn.
Ngu Thừa Diễn không ngoảnh đầu lại mà rời đi, còn Tạ Kiếm Bạch thì đứng tại chỗ, im lặng nhìn theo bóng dáng bọn họ biến mất.
Sau khi trở về môn phái, Ngu Duy được các nữ tu nhiệt liệt chào đón, khi nhìn thấy sự thay đổi của nàng, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
"Tiểu Duy, sao ngươi bỗng nhiên cao lên nhiều thế, mà, mà ngươi sao lại lớn nhanh như vậy?"
"Đúng vậy, lúc trước mới đến vai ta, bây giờ đã gần bằng ta rồi."
Ngu Duy như một loài động vật quý hiếm bị các nữ tử vây quanh, họ trầm trồ v**t v* má và sờ lên vai Ngu Duy.
Nàng vừa định kể cho mọi người nghe về kỳ ngộ của mình thì đột nhiên nhớ lại lời của Ngu Thừa Diễn
- nếu nói chuyện này ra ngoài, sau này nàng sẽ không bao giờ được gặp Tạ Kiếm Bạch nữa. Vì cái bụng của mình, Ngu Duy mới kịp thời nuốt lời trời lại, chỉ ngây ngô cười.
Ngu Duy vừa nở nụ cười, các nữ tử bên cạnh đều có chút im lặng.
Nàng vốn đã xinh đẹp nhưng ở lần thức tỉnh thứ hai này, nàng giống như một nụ hoa nhỏ đột nhiên bung nở, bước vào độ tuổi đẹp nhất, không ai có thể làm ngơ trước vẻ đẹp của nàng nữa.
Khi lớp vỏ thiếu nữ ngây thơ được trút bỏ, cảm giác dị tộc trên người Ngu Duy cũng không thể che giấu được nữa. Dù nàng không để lộ tai mèo hay đuôi mèo nhưng vẻ đẹp hoàn mỹ không một tì vết tựa như điêu khắc này chính là nét không giống người phàm nhất của một mỹ nhân yêu tộc.
Đôi mắt nàng to và hơi xếch, hàng lông mi dày và cong vút, đôi mắt mèo này tự nhiên mang một vẻ quyến rũ không hề giả tạo nhưng khí chất của Ngu Duy lại thuần khiết trong sạch, hai loại khí chất trong sáng và yêu kiều hoàn toàn khác biệt lại hòa quyện một cách hoàn hảo trên người nàng.
Hơn nữa, vẻ gợi cảm dị tộc ngây ngô và mông lung này thực sự quá mức lay động lòng người, khiến người ta vừa muốn bảo vệ, lại vừa muốn đưa tay ra vấy bẩn.
Ấy vậy mà chỉ có bản thân nàng là không hề tự biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!