Ngu Duy không hề biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nàng vẫn luôn chìm sâu trong những giấc mộng kỳ quái.
Trong mơ, nàng cảm nhận được một lời mời gọi của h*m m**n mãnh liệt, giống như cảm giác đói cồn cào muốn ăn một bữa no nê, cũng giống như h*m m**n phá hủy mọi thứ một cách đơn thuần.
Những cảnh tượng hỗn loạn khác nhau lướt qua trước mặt nàng, có lúc nàng được cung phụng, dưới bậc thềm là những người phàm đang quỳ lạy. Có lúc nàng là yêu thú nguy hiểm nơi sâu trong bí cảnh, lén lút quan sát những tu tiên giả bước vào cạm bẫy.
Ngu Duy nhìn thấy vô số hình ảnh, nếu nàng có đủ kinh nghiệm thì có lẽ đã có thể phân biệt được người của năm tộc hạ giới, tu sĩ và yêu, ma, quỷ đều đã xuất hiện trong những cảnh tượng này.
Thực ra không chỉ thần thú, thụy thú và hung thú khi tiến giai cũng đều sẽ nhìn thấy một vài đoạn ký ức do tiên bối để lại, đây là một loại truyền thừa đặc biệt mà chỉ yêu thú mới có.
Chỉ cần tĩnh tâm đắm mình vào những hình ảnh này, học hỏi và hấp thu liền sẽ nhận được sự khai sáng do tổ tiên truyền lại.
Tiếc là trước mặt tiểu yêu miêu, những thứ này đều chỉ là đàn gảy tai trâu.
Nàng xem một lúc đã mất hết kiên nhẫn. Nào là dã tâm, khuấy đảo phong vân, phá hoại một cách tà ác... những thứ này đối với Ngu Duy không có chút hấp dẫn nào.
Ngu Duy đói đến bực bội, chóp mũi nàng luôn ngửi thấy một mùi hương thanh mát dễ chịu tựa như bạc hà mèo, lại còn lúc gần lúc xa, khiến nàng rất muốn giãy ra khỏi sự trói buộc để tỉnh lại nhưng lại không tài nào mở mắt ra được.
Nàng đương nhiên không biết rằng đó là vì Tạ Kiếm Bạch lúc thì đến gần mình, lúc thì lại lùi ra xa.
Thấy dáng vẻ dầu muối không ăn của thiếu nữ, sức mạnh truyền thừa của dòng dõi hung thần thú nhất thời rơi vào im lặng... nó chưa từng thấy truyền nhân huyết mạch nào lại lười biếng và sống an phận như vậy!
Nhưng nếu không kích phát được mặt tối của tiểu yêu miêu, truyền thừa của dòng dõi hung thú sẽ không thể tiếp tục, nó bắt buộc phải đào lên tất cả những d*c v*ng không thể phơi bày ra ánh sáng được chôn giấu dưới đáy lòng nàng.
Và thế là hình ảnh trước mắt Ngu Duy đột nhiên thay đổi.
Trong cung điện xa hoa, một con mèo trắng nhỏ nhắn xinh xắn ngồi trên ghế cao, dưới thân là tấm đệm mềm mại.
Trước mặt nó đột nhiên xuất hiện một chiếc bàn dài, trên bàn bày la liệt sơn hào hải vị, nhiều đến mức đĩa phải chồng lên đĩa. Mùi hương y hệt đời thực ập đến, làm con mèo nhỏ lúc nãy còn đang ngáp ngắn ngáp dài vì buồn chán phải ngậm miệng lại, đôi mắt sáng rực nhìn cảnh tượng này.
Ngay sau đó, hai bên bàn dài xuất hiện những nam thanh nữ tú vô cùng xinh đẹp, sau lưng con mèo trắng nhỏ cũng có thêm một mỹ nhân mặc sa y mỏng đang gãi cằm cho nó.
Những mỹ nam mỹ nữ khác với đủ loại phong vị tay bưng bát đĩa, lần lượt bước lên bậc thang, đưa mỹ thực đến trước mặt mèo con, để nó chỉ cần há miệng là có thể ăn được, làm con mèo trắng nhỏ đắc ý đến mức râu cũng sắp vểnh lên.
Sức mạnh truyền thừa lay động ở một bên, im lặng nhìn cảnh tượng này.
h*m m**n đen tối nhất trong lòng tiểu yêu miêu hoá ra lại vô hại đến thế, thật sự là... rất khác biệt.
Không, nếu muốn nghĩ theo hướng đen tối thì sắc đẹp và h*m m**n ăn uống vốn là những d*c v*ng mạnh mẽ, cũng có thể dùng để dẫn dắt.
Giấc mơ mà mèo con chìm vào không chỉ là ảo giác mà còn là truyền thừa chân thật từ ngàn vạn năm qua, cho nên mọi thứ ở đây đều y hệt như thực tế, thậm chí vị ngon của món ăn cũng như thật.
Mấy miếng đầu tiên quả thực rất ngon, nó cũng ăn đến hài lòng, nhưng rất nhanh, nó đã cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Sơn hào hải vị quả thực quý giá nhưng không thể nào quen thuộc với khẩu vị của nó hơn Ngu Thừa Diễn, cũng không hấp dẫn hơn máu của Tạ Kiếm Bạch.
Gần như ngay khoảnh khắc nó nảy sinh ý nghĩ này, chiếc bàn dài bày đầy món ăn trước mặt đột ngột biến mất, những mỹ nhân đẹp đến mức có thể lưu danh sử sách này lần lượt tiến lại gần mèo con, cả khung cảnh trở nên vô cùng đẹp mắt.
Tiếc rằng mèo con đúng là kẻ trọng nhan sắc nhưng cũng có giới hạn.
Giống như thủ tịch đệ tử Tống Tuyết Thâm đã đưa nó về môn phái lúc trước, hắn là một thiên chi kiêu tử có dung mạo cực kỳ tuấn tú, tiếc là con người hắn quá trong sạch và chính trực, không có chút cảm xúc tiêu cực nào, tin tức tố cũng vô cùng nhạt nhẽo.
Cho nên Tống Tuyết Thâm hoàn toàn không thể thu hút Ngu Duy. Dù hắn quả thực rất ưa nhìn nhưng cũng chỉ có thể khiến thiếu nữ liếc nhìn thêm một cái, chỉ như vậy mà thôi.
Người có thể thật sự thu hút nàng nhất định phải vừa ưa nhìn lại phải đủ ngon miệng.
Ý nghĩ này thậm chí còn chưa xuất hiện trong đầu mèo con nhưng đã bị sức mạnh truyền thừa nắm bắt. Rất nhanh, những mỹ nhân trước mặt nó đều sở hữu tin tức tố thơm ngon.
Bọn họ lần lượt quỳ xuống trước mặt mèo con, có người chìa cánh tay, có người để lộ cổ và ngực, nó thậm chí có thể nghe thấy tiếng máu chảy trong mạch đập và từng trái tim đang rung nhịp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!