Chương 40: Tạ Kiếm Bạch hoàn toàn đứng hình

Ngu Thừa Diễn cũng không nói rõ được tâm trạng của mình lúc này là gì.

Hắn xuyên đến thời đại này, vốn mang ý nghĩ không hy vọng Ngu Duy và Tạ Kiếm Bạch có liên quan gì đến nhau nhưng không ngờ lại tình cờ khiến họ gặp nhau sớm hơn rất nhiều năm.

Chi tiết cụ thể trước đây hắn đương nhiên không rõ nhưng cũng nghe Ninh Tố Nghi lúc trò chuyện có nói, Ngu Duy là sau khi ở ngoại môn đủ năm năm mới rời khỏi Huyền Thiên Tông.

Vì Ngu Thừa Diễn, Tạ Kiếm Bạch ngược lại đã chú ý đến Ngu Duy sớm hơn, thậm chí vì thế mà giải quyết được một bí mật trên người mẫu thân mà với tư cách là nhi tử, hắn chưa bao giờ biết đến.

Chỉ là...

"Ngươi thật sự bằng lòng cứu nàng sao?" Ngu Thừa Diễn nghi ngờ hỏi: "Chẳng phải ngươi không muốn bị chúng ta thay đổi tương lai sao, đã vậy tại sao còn ra tay tương trợ?"

Hắn thầm nghĩ, Tạ Kiếm Bạch tốt nhất đừng nói ra những lời như bất kể là ai y cũng sẽ ra tay cứu giúp, nếu không nắm đấm của hắn sẽ siết lại mất.

"Tầm quan trọng của thần thú vượt xa thần tiên bình thường." Tạ Kiếm Bạch nói: "Tiên thú tồn tại ngày nay đều là thụy thú được tiến hóa trong gần hai vạn năm qua, huyết mạch thần thú thật sự cùng chung nguồn gốc với các loại sức mạnh đã bị đứt đoạn. Bản thân Ngu Duy đã đủ quý giá rồi."

Còn một chuyện khác mà Tạ Kiếm Bạch không nói ra. Hoặc có thể nói, thực ra ở một số phương diện, kẻ chậm chạp như y chỉ có thể cảm nhận được những gợn sóng nhàn nhạt trong lòng chứ không có khả năng mô tả chúng.

Sát Lục Đạo vốn là một tà môn ngoại đạo không được công nhận, lấy máu đổi máu chỉ mang lại sự tĩnh lặng chết chóc và oán hận.

Bất luận là gồng mình chống lại tổn thương do hồn phách không trọn vẹn hay là đi đến cùng trời cuối đất của Sát Lục Đạo, nếm trải sự giam cầm và tuyệt vọng do bóng tối và ngũ quan mang lại, tất cả đều là cách Tạ Kiếm Bạch tự trừng phạt mình trong tiềm thức, không để bản thân được dễ chịu.

Dù cho ban đầu y có lẽ đã cứu hơn mười vạn chúng sinh nhưng tiếng gào thét phẫn nộ và đau khổ của vô số sinh linh chết dưới kiếm của y vẫn luôn khiến y không thể nào quên.

Một phần của y đã bị phong ấn cùng ngày hôm đó, tại mảnh đất chết chóc cằn cỗi, ngoài xương trắng ra chỉ toàn sát khí, hoang vu và trống trải, giống như trái tim đang dần mất đi hơi ấm của Tạ Kiếm Bạch.

Ngu Duy là một kỳ tích, một đóa hoa được tưới bằng cái chết mà nở rộ, sinh ra từ vỏ trứng ở nơi tà ác và ai oán nhất thế gian nhưng nàng vẫn trong sạch như một tờ giấy trắng.

Y muốn đóa hoa này lớn lên khỏe mạnh, nở ra dáng vẻ xinh đẹp, cho dù mảnh đất nó bén rễ là máu thịt của y.

Cuộc đời thần tiên hoang vắng và vô vị của Tạ Kiếm Bạch bỗng nhiên tìm thấy một chút ý nghĩa không liên quan đến trách nhiệm công việc mà chỉ thuộc về riêng y.

Y không muốn buông tay.

Nhưng muốn để Ngu Duy thức tỉnh trong trạng thái tốt nhất thì cần phải chuẩn bị trước.

Tạ Kiếm Bạch tuần tự thông báo lại cho Thiên đình, trong ba vị Thiên Tôn còn lại, Ninh Nhược không mấy quan tâm đến chuyện này nên không có ý kiến gì còn Mộ Thanh và Tiêu Lang vẫn luôn theo dõi lại có chút lo lắng.

"Kiếm Bạch, ngươi chắc chắn muốn làm vậy sao?" Tiêu Lang thấp giọng nói: "Ngu Duy dùng sát khí để phá vỏ, sau đó lại ăn sát khí, nàng còn là huyết mạch thần thú... Ngươi có từng nghĩ, nàng có thể không phải là thụy thú tinh lọc sát khí mà là hung thú không."

"Thần thú và sức mạnh có chung nguồn gội, điều này cho thấy bản thân nàng rất có thể là một loại thần thú tồn tại tương tự như hung sát chi khí, mức độ nguy hiểm của nàng không phải là thứ mà những hung thú ngày nay có thể sánh được." Mộ Thanh nhíu mày nói: "Nếu để nàng thuận lợi thức tỉnh, mang đến tai họa cho Lục giới thì phải làm sao?"

Họ đã nói rất kiềm chế rồi, nếu con yêu miêu tên Ngu Duy này không có quan hệ gì với Tạ Kiếm Bạch, không phải là phu nhân tương lai của y thì có lẽ họ đã trực tiếp đề nghị Tạ Kiếm Bạch giết nàng.

Thân phận Thiên Tôn này phần nhiều là để bảo vệ sự cân bằng ổn định, duy trì hiện trạng. Nếu Ngu Duy là một hậu duệ thần thú tốt, bọn họ đương nhiên sẽ chào đón nhưng họ không có cách nào đánh cược vào khả năng nguy hiểm đó.

Tạ Kiếm Bạch lại trước sau như một, y dường như vĩnh viễn không cảm nhận được sự lo lắng của bọn họ, giọng y vẫn lạnh lùng và bình tĩnh nói: "Đời người có ngàn vạn khả năng, duy chỉ có xuất thân là không thể lựa chọn. Ta sẽ không vì một khả năng mà xóa bỏ một sinh mệnh."

"Nhưng lỡ như..." Tiêu Lang thấp giọng nói.

"Hết thảy đã có ta." Tạ Kiếm Bạch lạnh lùng nói.

Nhận được lời hứa của y, Tiêu Lang và Mộ Thanh đều im lặng.

"Nếu đã vậy, cứ theo ý ngươi mà làm đi." Mộ Thanh thở dài nói: "Tạ Thiên Tôn, ta đã gửi cho ngươi hai tư liệu, chúng đều là để giúp thần thú thức tỉnh. Một là phương pháp của thụy thú, một là của hung thú, ngươi... ngươi cứ xem mà làm."

Sau khi công khai thân phận của Ngu Duy ở Thiên đình, Tạ Kiếm Bạch liền kết thúc liên lạc.

Giúp thần thú thức tỉnh, việc quan trọng nhất là phải cung cấp đủ dưỡng chất cho nàng. Tạ Kiếm Bạch đã cân nhắc có nên đưa nàng về Vạn Cốt Chi Địa hay không nhưng cuối cùng hắn vẫn bác bỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!