Chương 4: Ta muốn ngăn cản phụ mẫu yêu nhau

Cùng lúc đó, ở chủ phong của Huyền Thiên Tiên Tông.

Đại điện trang nghiêm uy vũ của tông môn sừng sững giữa biển mây chầm chậm trôi, ánh bình minh rọi xuống mái điện, phản chiếu thành vầng sáng chói mắt.

Trong trắc điện, lư hương tỏa ra làn khói mỏng manh, xoay tròn trong không trung rồi tan biến.

Tông chủ Huyền Thiên Tông Cốc Quảng Minh bước vào trắc điện, ông đưa tay kéo rèm lên, cất tiếng cười sảng khoái: "Dụ huynh, lâu ngày không gặp."

"Cốc huynh!" Dụ Tư vội vàng đứng dậy từ sau chiếc bàn thấp, ông chắp tay thi lễ: "Đột nhiên làm phiền quý tông, thỉnh tông chủ thứ lỗi."

Dụ Tư là các chủ của Trích Tinh Các, tông môn của ông cũng là môn phái duy nhất trong tu chân giới lấy bói toán làm trọng.

Các đại tiên tông thế gia đều là sóng ngầm mãnh liệt, vừa hợp tác vừa cạnh tranh, chỉ riêng Trích Tinh Các là chỉ lo thân mình, quan hệ với các thế lực đều không tệ. Dù sao thì bất luận tông môn thế gia nào cũng đều có lúc cần nhờ Trích Tinh Lâu bói toán cát hung, cho nên bọn họ đều rất khách khí với vị các chủ Dụ Tư này.

Sau khi hàn huyên với Dụ Tư, ánh mắt Cốc Quảng Minh liền rơi xuống bên cạnh ông, không khỏi có chút dừng lại.

Một người trẻ tuổi ngồi vị trí bên dưới của Dụ Tư, ánh sáng ban mai rọi lên bờ vai rộng, vẽ nên dáng người thẳng tắp như cây thông cổ thụ của thanh niên.

Hắn sinh ra có gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng, làn mi hơi rũ, ngón tay thon dài không chút để ý mà v**t v* chén trà, dường như đang suy nghĩ điều gì, thậm chí hoàn toàn không để ý đén chuyện Cốc Quảng Minh đã bước vào.

Cốc Quảng Minh và Dụ Tư đều là chi chủ của tiên môn, trong tu chân giới đều là người đức cao vọng trọng, được người khác kính trọng. Ông đã quen với việc tu sĩ hoặc đệ tử khác gặp ông có khi sẽ quá căng thẳng mà đứng ngồi không yên, hoặc trăm phương nghìn kế nịnh hót, kém cỏi nhất cũng sẽ cung kính cúi đầu hành lễ, ông không nghĩ rằng mình lại bị phớt lờ như vậy.

Càng không hợp lý là, trên người thanh niên này có một loại khí độ khó tả, tuy ngồi ghế phụ nhưng lại ngồi ra cảm giác của chủ vị, khiến các chủ Trích Tinh Các như làm nền cho hắn, khiến người ta hoang mang tưởng hắn mới là chủ nhân của điện này.

"Vị này chính là nghĩa tử của Bạch Hạo chân nhân Lăng Tiêu?" Cốc Quảng Minh hồi thần, trong lòng đã thầm suy luận, vẻ mặt lại trở nên tươi cười: "Quả thật là dáng vẻ của nhân tài."

Thanh niên nghe thấy tên mình, hắn mới ngẩng mắt, ôm quyền hành lễ.

"Lăng Tiêu bái kiến tiền bối."

Cử chỉ của thanh niên mang vẻ kiêu quý, tuy lễ nghĩa chu toàn nhưng vẫn khí tức âm trầm, không một gợn sóng, phảng phất như không biết người mình đối diện là một nhân vật vang dội tu chân giới.

Cốc Quảng Minh trong lòng có ước lượng, thanh niên này có thể có thái độ điềm nhiên như vậy, hoặc là ẩn cư xa tu chân giới quá lâu, không biết sâu cạn nên không có phản ứng, hoặc là không phải vật trong ao. (*)

(*Không phải là vật trong ao

- tức là không phải cá trong ao nhỏ, ao cạn. Thành ngữ này xuất phát từ một câu kinh điển: Rồng không phải vật trong ao, gặp gió mây sẽ hóa thành rồng.)

"Thực sự làm phiền Cốc huynh rồi." Thấy ánh mắt Cốc Quảng Minh càng lúc càng dò xét, Dụ Tư hắng giọng, vội vàng theo như đã thiết kế sẵn mở miệng: "Vị tiểu hữu này là Bạch Hạo chân nhân trước khi phi thăng đã phó thác cho ta, hắn ẩn cư khổ tu nhiều năm, vừa mới xuất quan, ở Kim Đan đỉnh phong kỳ đã bế tắc mấy chục năm, tiểu đệ gần đây tính ra cơ duyên giúp vượt qua bế tắc của hắn có thể ở Huyền Thiên Tiên Tông, cho nên mới đến làm phiền..."

Loại chuyện này không hiếm thấy, ttu tiên giả sau khi bước vào Kim Đan kỳ mỗi lần đột phá đều cực kỳ khó khăn, mà cơ duyên lại là chuyện thiên kỳ bách quái. Tiên môn với nhau nếu có thể giúp một tay cũng hiếm khi có người từ chối.

Dù sao kết nhiều lương duyên luôn là chuyện tốt, tu tiên là chuyện lâu dài, ai biết được tương lai có cần người khác giúp đỡ hay không?

Cốc Quảng Minh nghe Dụ Tư nói Lăng Tiêu ẩn cư nhiều năm, đúng là giống như phỏng đoán của mình, lại nhìn thanh niên trước mắt có vẻ ít nói an tĩnh đang rũ mi yên lặng, đúng là tính cách của một kiếm tu điển hình, xem ra vừa rồi ông đã lo lắng quá rồi.

Cốc tông chủ hồi thần, ông vẫy tay, không mấy để ý mà nói: "Chuyện này đương nhiên phải giúp, huống chi Bạch Hạo chân nhân cũng từng nhiều lần đến tông ta giảng bài luận kiếm, vốn đều là người nhà, lại có một tầng quan hệ của ngươi, Dụ huynh cứ yên tâm mà giao đứa trẻ này cho ta."

"Vậy phiền tông chủ rồi." Dụ Tư đã có chút an tâm hơn, ông lại hỏi: "Chỉ là không biết Cốc tông chủ định an bài Lăng Tiêu tiểu hữu thế nào?"

Cốc Quảng Minh nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Nửa tháng sau tông ta vừa hay tổ chức đại điển tông môn, Lăng Tiêu lộ mặt trong đại điển là được. Hắn là nghĩa tử của Bạch Hạo chân nhân, có bối phận cao, không tiện bái ai làm sư, cứ dùng danh hiệu đệ tử trao đổi ngoại tông tạm ghi dưới danh chủ phong là được."

Dụ Tư lúc này mới thực sự thở phào, thầm mừng mình đã làm việc này tốt rồi, ông dùng bối phận và tư cách của Bạch Hạo chân nhân trong tu chân giới đề đè đầu, khiến Cốc Quảng Minh không tiện thu hắn làm đồ đệ.

Nghĩ tới đây, ánh mắt ông không khỏi liếc về phía thanh niên bên cạnh. Chỉ thấy Lăng Tiêu đang cúi mắt, dáng ngồi an tĩnh mà có lễ, lưng thẳng như tùng, dường như thật sự chỉ là một vãn bối trầm ổn ít nói, tùy tiện sắp xếp sao cũng được.

Nghĩ tới thân phận thật của hắn, cổ họng Dụ Tư lại thắt lại, vội vàng dời ánh mắt trở về.

Hiện tại cả tu chân giới e rằng chỉ có một mình ông biết được chân tướng, kỳ thực thanh niên bên cạnh ông thực ra không tên là Lăng Tiêu, đây chỉ là tôn xưng của hắn, hắn là Lăng Tiêu Tiên Tôn của thiên giới, tên thật là Ngu Thừa Diễn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!